NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 145

Vì rửa xe nên tôi đi cái giày cao su tồi tàn, bỏ ra chắc chắn bốc mùi. Tôi

buông cô ta ra: “Tạm biệt!”

“Bịch” một tiếng, Lâm Tịch ngã ra sàn.

Cô ta nằm trên giường, gương mặt xinh đẹp tèm lem nước mắt, có lẽ thật

sự rất đau. “Thuốc đâu?” Tôi hỏi.

“Thuốc cô để ở đâu?” Tôi hỏi lại.

Chắc là ở trong xe, tôi đã ném thuốc vào xe cô ta. Cầm chìa khóa đi lấy

thuốc, quay lại thì thấy trước cửa có thêm một đôi giày da, chắc là người
nhà cô ta. Nếu tôi lén lút đi vào liệu có bị coi là trộm không? Nhìn bộ dạng
tôi lúc này, khả năng bị đánh là rất cao.

Tôi dựa vào cửa, vào cũng không phải, đi cũng không phải. Đang do dự

thì bên trong vọng ra tiếng cãi nhau. Trước tiên là tiếng của Lâm ma nữ:
“Cút!!!...” Cô ta cũng hung hăng như thế với người nhà mình sao?

“Lâm Tịch, chúng ta đừng cãi nhau nữa được không?” Giọng nói này hơi

quen.

“Tôi nói lại, cút…”

“Lần này anh không gạt em đâu, thật đấy, em phải tin anh, anh đảm bảo

sau này…”

“Cút!...” Lâm Tịch không để anh ta nói hết.

Một lát sau người đó đi ra, tôi nấp trong hành lang, nhìn dáng đằng sau,

là Vương Hoa Sơn, người đàn ông của Lâm ma nữ trong lời đồn đại.

Lâm ma nữ ôm bụng, mặt lấm tấm mồ hôi, sắc mặt nhợt nhạt có vẻ như

rất khó chịu. “Sao vậy?” Tôi vội hỏi.

“Anh… tại sao… chưa đi?” Lâm Tịch nghiến răng.

Tôi không nói gì, lấy thuốc ra, rót cốc nước ấm: “Uống thuốc đã.”

“Tránh ra!” Cô ta hất tay, cái cốc vỡ tan,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.