NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 146

Tôi đành lấy cốc khác, lần này cô ta cầm hẳn cái cốc mà ném đi.

Tôi lại lấy cốc khác, cô ta hầm hầm nhìn tôi: “Tôi bảo anh đi đi!”

“Cô uống thuốc đi rồi tôi đi!”

Cô ta trừng mắt nhìn tôi nửa phút, giằng lấy thuốc trong tay tôi nhét vào

mồm, nhai mấy cái rồi nuốt: “Giờ đi được chưa?”

“Không uống nước sao?”

“Cút...!!!” Cô ta trùm chăn lên đầu.

Tôi hậm hực để cốc xuống, dọn những mảnh cốc vỡ, lấy chổi lau nhà lau

sạch, ra đến cửa định đi thì nghe thấy cô ta rên lên đau đớn. Tôi không yên
tâm, quay lại ngồi bên ngoài phòng cô ta.

Lúc này tôi mới có thời gian quan sát căn nhà, bài trí đồ đạc rất tinh tế.

Tranh tường, lọ hoa, đèn chiếu sáng, sô pha các loại đủ màu sắc, có mấy
chậu hoa tươi tỏa hương thơm ngát, cả căn phòng rất tươi sáng, tráng lệ.
Chẳng trách mà cô ta cứ gọi người hạ đẳng, người hạ đẳng suốt, so sánh nơi
này với cái ổ chó của tôi, gọi tôi là người hạ đẳng cũng đã là đánh giá cao
tôi rồi…

Ngồi trên sô pha, lơ mơ ngủ lúc nào không biết, sáng hôm sau thấy cẳng

chân nhói một cái, mở mắt ra thì thấy cú đá thứ hai của Lâm ma nữ: “Dậy
mau!”

“Ồ.” Tôi cuống cuồng.

“Tại sao còn chưa đi?”

“À, vì, vì tôi sợ cô…”

“Cút!!!”

Tôi nghĩ như thế này cũng tốt, xem khí sắc của cô ta cũng tốt hơn nhiều

rồi, không cần phải lo lắng nữa: “Mấy ngày nữa nhớ đi kiểm tra lại, tôi sợ
ảnh hưởng đến sau này…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.