NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 196

“Tìm bàn nào ngồi đi, tôi mời anh!” Chi Lan kéo gấu áo tôi.

“Có chuyện gì thì nói luôi đi, có phải muốn cho tôi tiền để giết người

giúp cô không?...” Nhờ một tên cướp giúp đỡ lẽ nào lại là chuyện gì tốt
sao?

“Tìm bàn nào đó ngồi đã.”

Không chịu nổi, hơn nữa tôi cũng rất tò mò. Sau khi ngồi xuống, cô ta

chỉ vào quần áo của tôi: “Bảo vệ, từ bảo vệ trong từ điển có nghĩa là gì?”

“Cái này...Tôi nhất thời nghẹn lời, cô ta muốn nói, tôi đã bảo vệ đương

nhiên là người bảo vệ sự an toàn cho mọi người, bất luận là bảo vệ ai,
không thể vừa làm bảo vệ vừa làm phạm nhân. “Ngại quá, tôi thật sự thiếu
tiền...”

“Tôi không trách anh, còn phải cảm ơn anh nữa, nếu không phải anh

cũng thuận tiện định cướp tôi thì giờ tôi đã không còn cái túi này nữa rồi,
anh nói đúng không?” Chi Lan cười hiền.

Cũng không biết cô ta đang chân thành cảm ơn hay chọc ngoáy nỗi khổ

của tôi.

“Có chuyện gì thì nói nhanh đi!” Tôi vội hỏi.

“Đúng là tôi có việc muốn nhờ, sau hôm đó tôi không biết phải tìm anh ở

đâu, nhưng tôi vẫn nhớ dường như đã thấy anh ở đâu đó, thế là tìm đến đây.
Nhưng anh lại sợ, trốn tôi, đúng là buồn cười!”

“Nói chuyện chính đi! Chuyện gì đáng hai vạn tệ?” “Rất đơn giản, giả

làm bạn trai tôi, mười lăm phút!” “Mười lăm phút... quá nhanh thì phải? ...
À không... tôi không có ý đó.” Tôi đỏ mặt, đừng để cô ta nghĩ sang ý khác.
“Cô Chi Lan, xin hỏi trong mười lăm phút làm gì mà đáng tiền vậy?”

“Tôi muốn chia tay với người yêu, nhờ anh diễn một vở kịch, tôi sẽ nói

mình đã yêu người khác, muốn chia tay với anh ta. Anh ta nản lòng là
được.” Đơn giản vậy sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.