NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 210

Cô ta cứ gọi món mãi, tôi nghĩ đây không phải tiệc Hồng Môn thì là tiệc

tạ tội rồi: “Lâm... Lâm tổng giám, cô gọi tôi đến... nói chuyện gì?”

Cô ta nhìn menu: “Ừm…” nghĩ xem nên gọi gì tiếp.

“Lâm tổng giám... có phải chỉ hai chúng ta không? Nhiều như thế ăn sao

hết?” Nói xong tôi thấy hối hận, người ta gọi món liên quan quái gì đến
mình, nhưng mà chỉ hai người thôi thì thế này là đốt tiền à?

“Tôi vui, tôi thích!”

“Ồ, vậy cô cứ gọi đi!”

Thức ăn được đưa lên, tôi không động đũa, cô ta không nói rõ thì tôi kiên

quyết không động, nhưng mà cô ta chẳng nói gì chỉ cắm cúi ăn. Cô ta làm
sao vậy? Đang chuẩn bị một cơn bão tố lớn hơn à? Ngồi ăn mãi thấy tôi
không động đậy gì, cô ta ngẩng lên hỏi: “Uống rượu không?”

“Ờ...”

Lâm Tịch gọi phục vụ đem rượu trắng lên, phục vụ rót rượu cho tôi,

nhưng cô ta không ăn nữa mà bắt đầu quan sát tôi. Nhìn mãi khiến tôi mất
tự nhiên, thông qua cặp kính râm dày cộp kia tôi thậm chí có thể cảm nhận
được đôi mắt xanh biếc của cô ta đang như thiêu cháy tôi. Tôi nâng ly rượu
lên cúi đầu uống một ngụm.

“Không ăn à?” Đây là quan tâm sao? Đôi môi lấp lánh ánh son cùng với

ngữ khí ân cần khiến tôi run rẩy. Làn môi nóng bỏng kia từng khiến tôi hồn
bay phách lạc trong đêm đó...

“Ồ, có ăn.” Tôi cầm đũa lên gắp thức ăn để giấu đi sự bất an. Tôi đang

làm gì vậy? Sao lại nghĩ đến điều đó? Nhưng càng cảnh cáo bản thân không
được nghĩ thì lại càng nghĩ theo hướng đó. Phía dưới đôi môi hồng kia
chính là chiếc cổ trắng mịn... xuống chút nữa là chiếc cổ áo chữ V đang mở
rộng...

Tôi cúi đầu, mặt nóng bừng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.