NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 245

“Vâng ạ, bảy giờ sáng ra bãi rác trước... trưa học bài, chiều sáu giờ ra bãi

rác, tối lại học...”

Điều tôi may mắn hơn hai anh em họ đó là tôi còn có gia đình để gửi

gắm tâm tư. Nhưng họ thì sao, chỉ có thể nương tựa vào nhau... “An Lan,
thế tối em có phải về gầm cầu không?”

“Tối mười giờ vẫn còn xe buýt về đó mà.”

“Em sống một mình ở nơi hoang vu đó không sợ sao?”

“Trước đây, vì cái gầm cầu này mà anh em đã bỏ ra rất nhiều công sức,

từng đánh nhau giành giật với người khác. Người của ban quản

đường

từng nói phải dỡ, anh em quỳ xuống xin cũng không được, sau đó phải đưa
họ ít tiền, rồi họ thấy bọn em không làm ảnh hưởng gì đến cầu đường, cũng
rất kín đáo, không sợ cấp trên điều tra, cầm tiền rồi đồng ý cho bọn em ở
đây. Từ đó anh em bận rộn dựng nhà, tối anh ấy về muộn, sáng lại đi sớm,
nên làm rất kiên cố, có mấy cái cửa chống trộm không thể mở cạy được.
Anh ấy bảo có dùng thuốc nổ cũng không ăn thua gì.”

“An Lan, nhưng sau khi xuống xe, trời tối mù mịt như thế em không sợ

thật sao?”

“Anh Ân Nhiên, hôm anh đến là buổi tối nên nhìn không rõ, cách chỗ

bọn em không xa là một thôn trang, trong thôn mọi người thấy bọn em đơn
độc không nơi nương tựa đều đối xử với bọn em rất tốt. Anh em kéo trộm
điện từ đó, cứ nghĩ họ không biết, nhưng thật ra họ biết hết, chỉ là không
nói mà thôi. Anh ấy đăng ký dịch vụ hai số điện thoại gọi cho nhau không
mất tiền, khi anh ấy không có ở nhà, tối đi ngủ em gọi cho anh ấy, cứ để thế
cho đến sáng...”

Đây là hai anh em thế nào... nước mắt tôi không kìm được mà trào ra. An

Lan cuống lên nói: “Anh Ân Nhiên, có phải rất đau không?”

“Không, không sao... Nhưng sao hai người không về nhà? Về quê ấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.