Thành Long nói, trong thập niên tám mươi, sau khi quay xong bộ phim
khiến ông bỗng trở nên nổi tiếng, ông ấy từ một cậu nhóc nghèo khó đi xe
buýt đến trường quay đã biến thành một phú ông có tới hàng trăm vạn đô.
Những việc sau này khiến ông nhớ lại mà cảm thấy thật hoang đường. Mỗi
ngày hẹn bạn ra ngoài là đeo một cái đồng hồ hàng hiệu khác nhau...
Thật ra chẳng có gì hoang đường cả, cảm giác thỏa mãn khi nhìn thấy
người ta kinh ngạc “Tên nhóc này sao lại có ngày hôm nay?” thật sự không
thể dùng lời nói hết được. Tôi đút hai tay vào túi quần, quay người ngẩng
cao đầu bước đi. Thật nực cười, lát nữa là tôi phải cởi bộ quần áo này ra
mặc chiếc quần bộ đội vào để chuyển hàng rồi.
Cũng không biết năm nào tháng nào tôi mới trả được tiền cho Sa Chức
với dáng vẻ thế này? Ẩn số, mọi thứ trong cuộc đời đều là ẩn số, đó cũng là
nguyên nhân mà chúng ta mong chờ đến giây phút tiếp theo.
Buổi chiều đang cùng A Tín chuyển hàng, di động để trong túi kêu rất
lâu, tôi lấy ra nhận điện: “A lô, xin hỏi ai vậy?”
“Ân Nhiên, chào cậu. Tôi là Vương Hoa Sơn, giờ cậu đến nhà hàng Hoa
Bắc trên đường Hoa Bắc một chút, đừng để người khác biết. Nhanh lên!”
Đúng là Vương Hoa Sơn.
“Ồ... vâng.” Ngữ khí mệnh lệnh đó của ông ta không cho tôi từ chối.
Vương Hoa Sơn tìm tôi? Tôi làm phó quản kho quá thành công rồi thì
phải? Tôi cũng chẳng muốn đoán tại sao Vương Hoa Sơn lại tìm mình. Đi
qua con ngõ nhỏ bên kia con đường trước công ty chính là đường Hoa Bắc
rồi, tôi vào nhà hàng Hoa Bắc. Vương Hoa Sơn đang hút thuốc, nhìn tôi
bước vào. Vương Hoa Sơn nhìn thế nào cùng chẳng giống một doanh nhân
tao nhã ôn tồn, đầy quy tắc. Ông ta vừa cổ hủ, vừa không ngạo mạn, lời nói
xác đáng, dáng dấp hành vi rất có sức hiệu triệu.
“Ân Nhiên đến rồi à, ngồi đi!” Ông ta vẫy tay. “Chàng trai trẻ đúng là
chịu được khổ, mỗi tháng nhận lương của phó giám đốc rồi mà vẫn cúi