NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 286

Mấy con kiến như tôi với A Tín thì người ta đâu có để mắt đến? “A Tín,

đừng nghĩ viễn vông nữa, không đến lượt chúng ta đâu.”

A Tín thở dài: “Em cũng biết vậy... Nhưng em thật sự mong có được một

căn. Như thế thì em gái em không cần ở dưới gầm cầu nữa. Lương của em
hiện giờ cũng nuôi được nó rồi, em muốn nó vào thành phố, yên tâm tìm
việc làm.”

Tôi bình tĩnh lại nghĩ, chút chuyện này mà tìm Vương Hoa Sơn thì

không phải để nghe ăn mắng sao? Hoàng Kiến Nhân l bộ phận kho, chắc
chắn hắn có một căn. Hoàng Kiến Nhân có thành ý lôi kéo tôi như vậy, một
chỉ tiêu lẽ nào lại khó khăn? Nhưng tôi không thể để Lâm ma nữ biết, cô ta
bài xích tôi như thế, cô ta mà biết thì đừng hòng được gì. “A Tín, để tôi đi
thử xem sao.”

“Cảm ơn lão đại, cảm ơn lão đại!” A Tín cảm động đến suýt nữa thì quỳ

xuống. Cậu nhóc này lẽ nào không biết đạo lý chỗ nào nam nhi quỳ xuống
là chỗ đó có vàng sao?

Hoàng Kiến Nhân hớt hải chạy tới chỗ tôi: “Ân Nhiên, sao điện thoại của

cậu gọi không được vậy?” “Trưởng ban Hoàng, anh đến thật đúng lúc, tôi
muốn nhờ anh một việc.” Tôi định là, muốn có một chỉ tiêu thì phải đánh hạ
Hoàng Kiến Nhân trước, để hắn hợp tác thuyết phục Mạc Hoài Nhân giúp
đỡ.

“Có chuyện gì... để sau nói...” Hắn vội nói.

“Không được, việc này phải nói ngay bây giờ!”

“Lãnh đạo cấp cao bộ phận tiêu thụ họp, tìm cậu lâu lắm rồi! Điện thoại

thì gọi mãi không được, cậu mau theo tôi!” Hoàng Kiến Nhân kéo tôi đi.

“Sao... sao vậy?” Lãnh đạo cấp cao tìm tôi? Thế thì chính là Lâm ma nữ

tìm tôi rồi. Yêu bà đáng chết tìm tôi thì có chuyện gì tốt được sao? “Trưởng
ban Hoàng... có phải tôi lại bị đuổi không?”

“Đuổi cái gì mà đuổi? Ai dám đuổi cậu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.