NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 290

ơn cô ta. Nghĩ vậy thế là thành vừa hận vừa biết ơn?

“Tìm tôi có việc gì? Chuyện công việc à?” Lâm ma nữ vẫn lạnh băng

băng, so với người đẹp mắt phượng tối đó thì lớp băng hàn trên gương mặt
Lâm ma nữ đúng là tuyết tháng sáu.

“Chuyện công việc.”

“Công việc thì anh phải đến phòng nhân sự đăng ký, rồi bàn cụ thể với

trưởng ban Mạc Hoài Nhân, tìm tôi có ích gì?” Lâm ma nữ bực bội nói.

“Là... việc ở kho.”

“Có gì thì nói nhanh lên, đừng có vòng vo như vậy!” Lâm ma nữ đột

nhiên nổi điên. Ừm, hôm nay tâm trạng tốt, đợi tôi nói xong chuyện này rồi
gây chuyện tiếp với cô ta vậy.

“Lâm tổng giám, các khu nhà kho khác đều dỡ rồi, tất cả hàng hóa đều

về kho của bộ phận tiêu thụ, hàng phải bằng gấp đôi trước đây, nhưng trong
kho chỉ có ba người, tôi và cấp dưới A Tín đều không xoay xở kịp...” Đúng
là mấy ngày này tôi và A Tín bận rộn, ngay Hoàng Kiến Nhân bình thường
không làm gì cũng không thể không giúp kiểm hàng.

Cô ta trừng mắt nhìn tôi: “Anh không có tai à?”

Tôi khựng người.

“Trước đây tôi đã nói thế nào? Tôi bảo anh cùng tôi phỏng vấn nhân viên

mới, tôi nói nếu không đủ người thì báo cáo, đã biết không đủ người sao
anh còn cố làm gì? Não anh có vấn đề à? Anh giỏi giang lắm sao? Còn
kiêm luôn bốc dỡ hàng? Đã giỏi giang thế sao giờ không tiếp tục đi?” Ai lấy
con hổ cái sớm nắng chiều mưa như cô mới là não có vấn đề. “Anh đừng
tưởng ít người tiết kiệm được cho công ty là tôi vui. Tôi chẳng vui chút nào
hết, ngộ nhỡ kho xảy ra chuyện gì thì anh có mười lần hai mươi vạn cũng
không đền nổi!”

“Nói vậy...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.