NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 461

*********

Tôi gặp Vương Hoa Sơn trong văn phòng lão tổng ở tổng bộ, vì việc

cùng Mạc Hoài Nhân đổi hàng trong kho trước đó không báo cáo với
Vương Hoa Sơn nên ông ta giận dữ gần như muốn bóp chết tôi. Sau một
trận chửi bới, ông ta hỏi: “Nói, tại sao không nói trước với

“Vương... Vương tổng, tôi muốn nói cho ông, nhưng... nhưng chúng luôn

sai người thầm theo dõi tôi. Tôi định... đợi đến khi thoát được khỏi sự giám
sát của chúng mới nói nhưng không kịp. Chúng động thủ, rồi có người báo
cảnh sát.” Tôi nói dối.

“Cậu tìm người báo cảnh sát?”

“Không... tôi cũng không biết đó là ai.”

Vương Hoa Sơn lầm bầm: “Lẽ nào... có người ngầm giúp tôi? Hay là

Tào Sắt?” Vương Hoa Sơn đúng là đồ ngu, vẫn còn tưởng Tào Sắt là anh
em tốt cơ đấy. “Bắt rồi cùng tốt! Dám hại tôi, một lũ khốn nạn! vất vả cho
cậu rồi, nhưng cậu phải nhớ, sau này có chuyện gì phải báo cáo trước với
tôi, không được tự ý hành động.”

Dài dòng với Vương Hoa Sơn hơn nửa ngày trời, cuối cùng ông ta cũng

thả tôi về.

Chuyện này giống như bom hạt nhân bùng nổ trong công ty. Về đến

công ty tất cả mọi người đều bàn tán về chuyện này. “Phó ban Ân, Lâm
tổng giám tìm anh." Thư ký của Lâm ma nữ, Hà Khả cười ngọt ngào với
tôi.

“Ừm, tôi đi ngay.”

“Phó ban Ân, mặt anh sao vậy?” Hà Khả chỉ khóe mắt tôi.

“Không sao, bị ngã thôi.”

Nghe nói trên thế giới có loài hoa ba nghìn năm mới nở một lần, đẹp cực

kỳ. Nụ cười của Lâm ma nữ tuy không phải đợi ba nghìn năm nhưng tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.