NỮ THƯỢNG CẤP HUNG TỢN CỦA TÔI - Trang 83

Tôi đọc mà cũng thấy không chịu nổi, gọi lại cho cô ấy bảo không sao,

lát nữa tôi sẽ tìm cô ấy.

Đứng giữa thành phố, chúng ta rất dễ cảm thấy cô đơn, vì mọi trái tim

đều được tạo nên từ sự cô đơn và khiếm khuyết. Nhiều người cứ sống với
sự khiếm khuyết ấy, chỉ vì khi gặp được một nửa toàn vẹn của mình, không
phải do vội vàng mà bỏ qua thì là không có tư cách để có được.

Tôi giống như Lý Bình Nhi, cả hai đều bị người mình yêu nhất và tưởng

rằng sẽ sống với mình đến già bỏ rơi, hai người cô đơn chúng tôi gặp nhau
chỉ để tìm chỗ dựa ấm áp từ đối phương.

Cãi nhau với Lý Bình Nhi tôi cũng chẳng dễ chịu gì. Ở Lý Bình Nhi có

bóng dáng của Mẫu Đơn, mà tôi thì đã yêu Mẫu Đơn say đắm, khi mất cô
ấy, có thời gian tôi đã nghĩ mình chết đi thì hơn. Lý Bình Nhi coi tôi là kẻ
thay thế, tôi cũng coi cô ấy là người thế chân. Cô ấy mở cửa cho tôi, trên
người mặc chiếc váy ngủ, đôi mắt đỏ hoe, quay người chạy vào phòng
chuichăn, quay lưng về phía tôi cầm di động bấm.

Tôi ngồi bên mép giường, đưa bó hoa vừa mua tới trước mặt cô ấy, cô ấy

đẩy ra, tôi lại lấy ra sợi dây chuyền lắc lư trước mặt cô ấy: “Đừng giận
nữa!”

Cô ấy lặng lẽ nhìn sợi dây chuyền, không cầm lấy mà quay sang ôm lấy

tôi. Sau khi khóc một hồi thì kéo tôi ngã lên người cô ấy rồi hôn cuồng
nhiệt, lưỡi cô ấy mằn mặn.

Sau một trận đam mê điên cuồng, cô ấy nhìn vào mắt tôi hỏi: “Nếu sau

này cãi nhau nữa thì anh đừng để lại em một mình nhé, được không?”

“Bình Bình, em đã đi làm chưa?”

“Em biết anh không thích ông ta, em không dám đi, anh phải đồng ý đã.”

“Thật không?”

“Thế anh nói xem? Anh hại em tâm trạng tồi tệ chết được!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.