NỮ TU SĨ - Trang 131

- Mẹ có mệt lắm không?

- Không.

- Con tưởng mẹ bị mệt.

- Con bé ngây thơ! Trời! Con bé ngây thơ đáng yêu! Sao ta thích nó đến

thế!

Nói đoạn, bà đứng dậy, rồi ngồi lại trên ghế, ôm ngang mình tôi, hôn rất

mạnh vào má ti và hỏi:

- “Con bao nhiêu tuổi?

- Con chưa đầy hai mươi.

- Khó mà tin được.

- Đúng thế đấy, mẹ ạ!

- Mẹ muốn biết cả cuộc đời con, con sẽ kể lại cho mẹ nghe chứ?

- Thưa mẹ, vâng.

- Tất cả?

- Tất cả.

- Thôi, bây giờ có thể có người đến. Mẹ con ta hãy ngồi vào trước đàn,

con dạy mẹ đàn.”

Chúng tôi lại ngồi trước đàn. Nhưng tôi không biết vì sao, tay cứ run lẩy

bẩy, bản nhạc trước mắt tôi chỉ còn là một đống những nốt nhạc hỗn loạn,
tôi không thể đàn được. Tôi nói điều ấy với bà, bà cười ngồi vào chỗ tôi để
dạo đàn, nhưng còn tệ hơn nữa: dường như bà không cất nổi tay.

- Con ạ, – bà nói, – mẹ thấy rằng bây giờ con không thể dạy mẹ đàn và

mẹ cũng không thể học được. Mẹ hơi mệt, mẹ cần phải nghỉ; thôi, con về
buồng. Ngày mai, không thể chậm hơn được nữa, mẹ nhất định phải biết tất
cả những gì đã xảy ra trong cái tâm hòn bé nhỏ đáng yêu kia. Thôi, con về
buồng đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.