NỮ TU SĨ - Trang 143

- Mẹ bị lạnh, nhưng giờ đây mẹ đã biết rằng con của mẹ không có gì

đáng lo ngại và mẹ tin rằng mẹ sẽ ngủ được. Con hãy đưa tay đây.

Tôi giơ tay ra.

- Mạch đập bình thường lắm! Nhịp đập đều đặn lắm! Không có gì làm nó

xúc động cả.

- Con ngủ khá yên giấc.

- Con hạnh phúc thật!

- Mẹ ạ, mẹ sẽ bị lạnh nữa đấy.

- Con nói đúng. Thôi mẹ ra, con xinh đẹp của mẹ, mẹ ra đây.

Nhưng bà không đi ra và cứ nhìn tôi, hai dòng nước mắt từ từ chảy

xuống.

- Mẹ, mẹ có việc gì thế? Mẹ khóc sao? Con lấy làm ân hận sao lại đem

kể với mẹ những nỗi đau khổ của con làm gì?

Ngay lúc ấy bà đóng cửa buồng lại, tắt nến và nhảy bổ vào tôi. Bà ôm tôi

vào lòng, nằm trên chăn, cạnh tôi, mặt bà áp vào mặt tôi và nước mắt bà
đẫm cả hai má tôi. Bà thở dài và nói với tôi, giọng buồn thảm và ngắt
quãng:

- Bạn thân yêu, hãy thương ta với!

- Mẹ, – tôi nói, – mẹ làm sao thế? Mẹ thấy trong người khó chịu phải

không? Con phải làm gì bây giờ đây?

- Mẹ run, mẹ rét cóng. Mẹ cảm thấy giá lạnh chết người đang lan khắp

người mẹ.

- Mẹ có muốn con dậy và nhường giường cho mẹ không?

- Không, không cần con phải dậy. Con hãy vén chăn lên một chút cho mẹ

nằm sát con để được sưởi ấm và mẹ sẽ khỏi.

- Thưa mẹ, nhưng đó là điều cấm. Nhỡ ra có ai biết thì họ sẽ nói thế nào?

Con đã thấy nhiều tu nữ bị trừng phạt vì những lỗi nhẹ hơn thế nhiều kia. Ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.