NỮ TU SĨ - Trang 18

đó, mọi việc đều tiến hành thuận lợi, trừ một việc: khi tôi được biết là buổi
lễ sẽ tiến hành bí mật, rất ít người được mời đến dự và chỉ có bà con thân
thuộc của tôi mới được vào nhà thờ thì tôi nhờ chị giao tế

[6]

mời tất cả

những người lân cận, bè bạn nam nữ của tôi đến. Người ta để họ vào và số
người dự thêm gần đủ số cần thiết để tôi thực hiện ý định của mình. Chao
ôi! Thưa ông tôi thao thức suốt cái đêm trước ngày làm lễ! Tôi không ngủ
một chút nào; tôi ngồi trên giường; tôi kêu gọi Chúa đến cứu tôi; tôi giơ hai
tay lên trời xin Chúa chứng giám sự tàn bạo mà người ta đối xử với tôi. Tôi
tưởng tượng đến cảnh diễn ra dưới bàn thờ, một người con gái lớn tiếng
chống lại một việc mà dường như nàng đã đồng ý. Tôi tưởng tượng đến sự
bất bình của những người dự lễ, sự thất vọng của các tu nữ, sự giận dữ của
cha mẹ tôi.

“Lạy Chúa! Rồi con sẽ ra sao?”

Vừa nói thế rồi tôi cảm thấy bủn rủn cả người, tôi ngã lịm trên gối. Sau

cơn mê man này tiếp ngay đến một cơn rét run, hai đầu gối đập vào nhau
không ngớt, hai hàm răng va nhau cầm cập. Sau đó, tôi lại thấy toàn thân
nóng bừng, trí óc rối loạn. Tôi không nhớ là tôi có cởi áo và ra khỏi buồng
không, người ta chỉ thấy tôi có manh áo lót che thân nằm sóng sượt dưới
đất trước của buồng bà nhất, không cử động và hầu như không còn sống
nữa. Sau này, tôi mới biết được những việc ấy. Sáng hôm sau, tôi thấy tôi ở
trong buồng của mình, xung quanh có bà nhất, bà cả và những người mà
người ta gọi là những tu nữ giúp việc. Tôi kiệt sức, người ta hỏi tôi vài câu
và qua những câu trả lời của tôi người ta thấy rằng tôi không biết gì về
những việc đã xảy ra. Họ cũng chẳng nói gì cho tôi biết. Họ hỏi tôi thấy
trong người thế nào, tôi có kiên trì theo quyết định thiêng liêng

[7]

của mình

không và tôi có thấy đủ sức chịu đựng sự nhọc trong này hôm nay không.
Tôi trả lời có. Và thế là – trái hẳn với sự chờ đợi của họ – không có gì phải
xáo trộn cả.

Người ta đã sắp sẵn tất cả từ đêm trước. Người ta đánh chuông để báo

cho mọi người biết là sắp đày đọa một con người. Tim tôi vẫn còn đập
mạnh. Người ta đến trang sức cho tôi. Ngày hôm đó là một ngày phải ăn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.