NỮ TU SĨ - Trang 19

mặc cho đẹp. Bây giờ đây nhớ lại tất cả những chi tiết của buổi lễ hôm đó
tôi thấy có cái gì long trọng và thật xúc động đối với một cô gái non trẻ khờ
dại quyết chí đi tu, không còn tơ tưởng gì khác nữa. Người ta đưa tôi đến
nhà thờ và tiến hành lễ thánh: vị chủ giáo tốt bụng cho rằng tôi đã cam chịu
một về – nhưng thực ra thì không phải thế – thuyết tôi một hồi lâu, trong đó
không có một lời nào là lạc điệu. Có cái gì thật buồn cười trong tất cả
những điều ông nói về hạnh phúc của tôi, về ân huệ của Chúa, về dũng khí,
về lòng hăng hái, nhiệt thành của tôi và về tất cả những tình cảm tốt đẹp mà
ông gán cho tôi. Sự trái ngược giữa lời khen của ông đối với việc tôi sắp thi
hành làm tôi luống cuống. Cũng có những lúc tôi do dự, nhưng chỉ trong
giây phút. Tôi lại càng cảm thấy rõ rằng tôi thiếu tất cả những gì cần phải
có để trở thành một nữ tu tốt. Nhưng rồi giờ phút kinh khủng đó cũng đến.
Khi phải đi vào chỗ mà tôi sẽ phải đọc lời tuyên thệ, tôi cảm thấy như
không còn đủ sức để bước vào. Hai cô bạn nữ tu dìu tôi đi, đầu tôi ngả vào
một cô và cứ thế tôi lê bước. Tôi không biết những người dự lễ hôm đó đã
nghĩ gì, nhưng họ thấy người ta mang đến bàn thờ một con người bị hy
sinh, còn trẻ, sống dở chết dở, trong đó tôi tin chắc là không có tiếng của
cha mẹ tôi. Mọi người đều đứng, có một số thanh niên leo lên ghế và bám
vào song sắt. Tất cả đều im phăng phắc khi vị chủ trì buổi lễ hỏi tôi:

- Marie-Suzanne Simonin, con có hứa là sẽ nói đúng sự thật không?

- Con xin hứa.

- Con đến đây có phải là do con đã hoàn toàn tự nguyện và hoàn toàn

theo ý muốn của con không?

Tôi trả lời: “Không”, nhưng những tu sĩ đi theo tôi lại trả lời thay tôi:

“Vâng”.

- Marie-Suzanne Simonin, con có hứa với Chúa nguyện giữ gìn trinh tiết,

chịu bần khổ và phục tùng không?

- Thưa cha, không.

Ông lại hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.