NỮ TU SĨ - Trang 20

- Marie-Suzanne Simonin, con có hứa với Chúa nguyện giữ gìn trinh tiết,

chịu bần khổ và phục tùng không?

Tôi trả lời với một giọng cương quyết hơn:

- Không, thưa cha, không.

Ông dừng lại và bảo tôi:

- Con ạ! Con hãy trấn tĩnh và nghe cha nói.

- Thưa cha, – tôi nói, – cha hỏi con có hứa với Chúa nguyện giữ gìn trinh

tiết, chịu bần khổ và phục tùng không; con đã nghe rất rõ và con đã trả lời
là không…

Và quay sang những người dự buổi lễ hôm ấy, – lúc ấy họ đang xì xào

bàn tán, – tôi ra hiệu là tôi muốn nói. Tiếng xì xào vụt im bặt và tôi nói:

- Thưa các ngài, tôi xin các ngài, nhất là xin cha và mẹ làm chứng cho

tôi…

Tôi nói tới đó thì một nữ tu rũ tấm màn che hàng song sắt lại và tôi thấy

có tiếp tục cũng vô ích. Các tu nữ xúm xít quanh tôi, la rầy, quở mắng tôi
túi bụi. Tôi lắng nghe, nhưng không nói một lời. Người ta đưa tôi về buồng
và khóa trái cửa lại.

Một mình trong buồng, suy nghĩ miên man, tôi dần dần định thần lại. Tôi

nghĩ lại việc vừa làm và không hối hận chút nào. Tôi thấy rằng, sau vụ náo
động này, khó lòng mà tôi ở đây lâu được và có thể cha mẹ tôi không dám
đưa tôi vào tu viện nữa. Tôi không biết người ta sẽ làm gì tôi, nhưng tôi
thấy không có gì tệ hại hơn là bị bắt ép làm nữ tu. Tôi không biết tin tức gì
về bất cứ một ai trong thời gian khá lâu. Những người đưa thức ăn vào
buồng cho tôi đặt thức ăn xuống đất và lặng lẽ rút lui. Được một tháng,
người ta đem cho tôi quần áo thường; tôi cởi trả lại quần áo của tu viện. Bà
nhất đến và bảo tôi theo bà. Tôi theo bà ra đến cổng, leo lên chiếc xe ngựa
đang chờ sẵn ở đó. Trong xe tôi chỉ thấy có một mình mẹ tôi đang đợi. Tôi
ngồi ở đằng trước và xe bắt đầu lăn bánh. Tôi và mẹ tôi ngồi đối diện nhau,
một hồi lâu không ai nói với ai một lời. Tôi cúi mặt xuống không dám nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.