NỮ TU SĨ - Trang 182

tất cả những chàng công tử ấy mê mệt thì tôi thề với cô rằng các ô ả của tôi
không vì thế mà ghen hay giận cô đâu. Cô xuống nhé!” Cái bà nói vơi tôi
như thế đã có tuổi, cặp mắt hiền hậu, giọng nói ngọt ngào và có một lối nói
chuyện rất thú vị.

Tôi sống khoảng mười lăm ngày trong nhà ấy, bị tên thầy tu đểu giả

quyến rũ tôi trước kia theo sát, và phải sống những cảnh ồn ào trong một
nơi đáng ngờ vực; lúc nào tôi cũng rình dịp để trốn.

Cuối cùng, một hôm, dịp may đã đến. Đêm đã khuya; nếu nhà tu ở gần

thì chắc tôi đã trở lại đấy. Tôi cứ chạy mà không biết là sẽ đến đâu. Tôi bị
người ta giữ lại; tôi hoảng sợ. Mệt quá, tôi ngã lịm đi trên bục một hiệu bán
nến; người ta cứu tôi; khi tỉnh dậy, tôi thấy tôi đang nằm trên một chiếc
giường ọp ẹp, xung quanh có rất nhiều người. Người ta hỏi tôi là ai, tôi
không biết tôi đã trả lời thế nào. Người ta cho người hầu gái trong nhà dẫn
tôi đi; tôi nắm tay chị ta và cùng đi với chị; khi đã đi được một quãng
đường dài, chị nói với tôi:

- Chị, chắc chị biết chúng ta đi đâu chứ?

- Không, em ạ, có lẽ đến trại cứu tế.

- Trại cứu tế? Có phải chị bị đuổi ra khỏi nhà không?

- Chao ôi! Phải đấy.

- Chị làm gì mà bị đuổi đi trong đêm khuya khoắt thế này. Nhưng kìa,

chúng ta đã đến trước cổng trại cứu tế Sainte-Catherine. Nào, xem thử ta có
thể gọi người ta mở cửa được không. Dù sao chăng nữa, chị cũng đừng sợ
gì cả, chị sẽ không phải ngoài đường đâu, chị sẽ ngủ với em…

Tôi trở về nhà ông bán nến. Chị hầu gái rất sợ hãi khi thấy chân tôi bị

bong da do tôi bị ngã hôm đi trốn. Đêm ấy tôi ở lại đó. Tối hôm sau tôi trở
lại trại cứu tế Sainte-Catherine, ở lại đó ba ngày, đến hôm cuối cùng người
ta cho tôi biết hoặc tôi phải đến trại cứu tế công cộng

[25]

hoặc có dịp làm

bất cứ công việc gì là phải làm ngay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.