NỮ TU SĨ - Trang 32

với tôi: Những trang trí chán ngắt, những cây đuốc nhợt nhạt, một ngày thê
lương hơn cả bóng tối

[9]

, v.v… Tôi không biết là bài hát ấy ảnh hưởng gì,

nhưng người ta không nghe lâu, họ cắt ngang bài hát bằng những lời khen
ngợi, đến nỗi tôi lấy làm ngạc nhiên sao tôi lại được khen một cách mau
chóng và dễ dàng đến thế. Mẹ tôi trao tôi cho bà nhất, đưa tay cho tôi hôn
và trở về nhà.

Thế là tôi ở trong tu viện khác, làm một tu nữ thỉnh nguyện với tất cả vẻ

bề ngoài dường như hoàn toàn tự ý thỉnh nguyện. Nhưng, thưa ông, ông là
người đã biết tất cả những việc xảy ra từ trước đến nay, ông nghĩ như thế
nào? Phần nhiều những sự việc ấy tôi đã không việc ra khi tôi muốn thủ
tiêu lời phát nguyện, vì rằng một số sự việc không có gì làm chứng cớ chắc
chắn, còn một số khác thì đưa ra chẳng ích gì mà lại có thể làm cho tôi
thành người khả ố. Người ta sẽ thấy tôi chỉ là một đứa con hư hỏng, đã bêu
xấu cha mẹ để được tự do. Người ta có đủ chứng cớ về cái sai của tôi, còn
những chứng cớ về cái đúng thì lại không thể nào được trần tình, được bày
tỏ. Tôi không muốn người ta nói xa nói gần với mấy ông quan tòa điều ngờ
vực về dòng máu của tôi. Một vài người, chưa nắm được luật pháp, khuyên
tôi nên tố cáo cha đỡ đầu của mẹ tôi và của tôi trong vụ kiện. Việc ấy
không thể được, và cho rằng có được đi nữa thì tôi cũng không làm.

Lại còn một việc mà tôi quên mất và sợ rằng nhiệt tình của ông muốn

giúp đỡ tôi làm cho ông không nghĩ đến: tôi thiết tưởng – trừ phi ông có ý
gì hay hơn – việc tôi biết chơi nhạc và biết chơi phong cầm phải được giữ
thật kín, vì chỉ một việc ấy cũng đủ làm lộ tung tích của tôi. Tôi đang tìm
một cuộc sống ẩn dật và yên thân nên việc phô trương những tài năng ấy
không thích hợp chút nào. Những người con gái sống trong hoàn cảnh như
tôi không biết những trò ấy và tôi cũng nên tỏ ra là không biết. Nếu tôi bị
bắt buộc phải đi ra nước ngoài, tôi sẽ dùng những tài năng ấy để sinh nhai.
Đi ra nước ngoài! Nhưng, thưa ông, tại sao ý nghĩ ấy lại làm tôi sợ hãi? Vì
rằng tôi không biết đi đâu, tôi còn trẻ và không có kinh nghiệm, vì rằng tôi
sợ cảnh nghèo khổ, sợ bọn đàn ông và những thói xấu xa, vì rằng tôi đã
luôn luôn sống giam hãm và nếu tôi rời khỏi Paris, tôi sẽ tưởng mình như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.