NỮ TU SĨ - Trang 49

ngoài cửa; sau cô ta trở vào, cầm lấy chiếc áo tôi đã thay và đi ra. Bà nhất
cũng theo ra. Người ta không cho tôi biết vì sao lại làm thế và tôi cũng
chẳng hoi. Xong người ta đã lục lọi khắp buồng tôi, tháo chỉ khâu gối nệm
ra, xáo trộn mọi thứ. Tôi đi đến đâu, họ liền theo tới đó: trong buồng xưng
tội, trong cung thánh, trong vườn, ngoài giếng, trên ghế đá. Tôi trông thấy
một phần việc lục soát đó và đoán biết một việc khác. Người ta chả tìm
thấy gì cả, nhưng vẫn tin chắc rằng có một cái gì đó. Họ tiếp tục dò xét tôi
trong nhiều ngày, nơi nào tôi đã đến thì họ cũng đều tới; họ để mắt khắp
mọi nơi, nhưng vô hiệu. Cuối cùng, bà nhất cho rằng chỉ có thể biết được
sự thật do tôi nói ra mà thôi. Một hôm, bà vào buồng tôi và bảo:

- Xơ Suzanne, xơ có nhiều thói xấu, nhưng xơ không có tật nói dối, xơ

hãy nói thật cho ta biết xơ đã dành bao nhiêu giấy ta cho để làm gì?

- Thưa mẹ con đã nói với mẹ rồi.

- Không có lẽ, vì xơ xin giấy rất nhiều, và xơ chỉ ở buồng xưng tội có

một lúc.

- Đúng như thế.

- Thế xơ dùng giấy ấy để làm gì?

- Làm điều mà con đã nói với mẹ.

- Thôi được! Thế xơ đã nhân danh sự phục tùng thiêng liêng mà xơ đã

hứa với Chúa để thề với ta rằng điều ấy là có thật và mặc dầu tất cả mọi vẻ
bề ngoài, ta sẽ tin lời.

- Thưa mẹ, mẹ không được phép bắt con phải thề vì một câu chuyện nhỏ

nhặt như thế và con cũng không được phép làm việc ấy. Con không thể thề
được.

- Xơ Suzanne, xơ lừa dối ta và xơ không biết rằng việc ấy sẽ đưa đến hậu

quả gì cho xơ, xơ đã dùng giấy ta cho để làm gì?

- Con đã nói với mẹ rồi.

- Giấy đó đâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.