NỮ TU SĨ - Trang 51

còn?

- Con không còn nữa.

- Hoặc xơ thề rằng trên giấy tờ có lời xưng tội cho xơ.

- Con không thể thề được.

Bà ngồi im lặng một lúc, bỏ đi ra và trở lại với bốn tu nữ thân cận. Họ

đều có vẻ như điên dại và giận dữ. Tôi quỳ xuống chân họ, tôi van xin lòng
thương xót của họ. Nhưng cả bọn cùng thét lên: “Thưa mẹ, không thương
xót gì cả, đừng để cho nó làm mủi lòng, hoặc nó đưa giấy tờ ra, hoặc nó
vào nhà giam”. Tôi ôm gối hết người này đến người kia; tôi nói với họ, tôi
gọi tên từng người ra: “Chị Sainte-Agnès, chị Sainte-Julie! Tôi đã làm gì
các chị? Vì sao các chị lại làm cho bà nhất giận tôi. Trước kia có bao giờ
tôi đối xử với các chị như thế đâu? Biết bao lần tôi chẳng đã can xin cho
các chị đó sao? Các chị không còn nhớ điều đó nữa. Lúc ấy các chị có lỗi
chứ giờ đây tôi không có tội gì”.

Bà nhất đứng sững, nhìn tôi và bảo: “Đưa giấy đây, đồ khốn kiếp, hoặc

mày hãy nói mày đã viết những gì trong ấy”.

Bốn tu nữ kia nói:

- Thưa mẹ, đừng đòi hỏi ở nó nữa, mẹ quá tốt, mẹ chưa biết nó đấy; nó là

một đứa ngang ngạnh, chỉ có thể dùng những cách cực đoan mới có thể trị
nó được. Chính nó bắt mẹ phải làm như thế; cho nó đáng kiếp.

- Thưa mẹ thân yêu, tôi nói với bà, con chẳng làm gì để có thể xúc phạm

đến Chúa, đến người khác, xin thề với mẹ như thế.

- Đó không phải lời thề mà ta muốn.

- Chắc là nó viết những lời chống lại chúng con, chống lại mẹ, để đưa

cho đức phó giám mục hay đức tổng giám mục. Có Chúa mới biết nó đã
bôi bác cuộc sống trong nhà này như thế nào. Người ta cũng dễ tin điều
xấu. Thưa mẹ, phải định đoạt cái ngữ ấy nếu mẹ không muốn nó định đoạt
mẹ và chúng con”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.