NỮ TU SĨ - Trang 9

và tôi nói với mẹ tôi biết. Có lẽ đó là việc duy nhất trong đời mà tôi đã làm
cho mẹ tôi vừa ý, và tôi đã được đền đáp lại như thế này đây. Ba bốn ngày
sau, tôi được báo rằng người ta đã quyết định cho tôi vào tu viện, và ngay
hôm sau tôi được đưa đến đó. Tôi sống ở nhà rất khổ, nên việc ấy không
làm cho tôi buồn phiền chút nào. Thế là tôi rất vui vẻ đến Sainte-Marie, tu
viện đầu tiên của tôi. Trong khi ấy người yêu của chị tôi, vì không gặp tôi
nữa, nên đã quên tôi và lấy chị tôi. Người ấy là ông K., bây giờ là một công
chức và có nhà ở Corbeil; vợ chồng sống với nhau hết sức bất hòa. Chị thứ
của tôi lấy một ông Bauchon nào đó, buôn tơ lụa ở Paris, phố
Quincampoix, và sống với ông ta khá hòa thuận.

Khi hai chị tôi đã có nơi có chốn, tôi tưởng rằng người ta sẽ nghĩ đến tôi,

và chẳng bao lâu nữa tôi sẽ ra khỏi tu viện. Lúc ấy tôi mười sáu tuổi rưỡi.
Cha mẹ tôi cho hai chị tôi những món hồi môn lớn, tôi đinh ninh rằng số
phận tôi cũng được như các chị. Trong khi đầu óc tôi chan chứa những dự
định đẹp đẽ thì có người cho gọi tôi đến phòng tiếp khách của tu viện. Đó
là cha Séraphin, cha giáo đạo

[2]

của mẹ tôi. Trước kia, ông cũng là cha giáo

đạo của tôi nên ông không ngần ngại mà cho tôi biết duyên cớ đến thăm
tôi: ông đến để khuyên tôi mặc áo tu sĩ. Tôi phản đối đề nghị lạ lùng đó và
tuyên bố dứt khoát rằng tôi không thích đời sống tu hành một tí nào. Ông
bèn bảo tôi: “Phải chịu vậy thôi, vì cha mẹ cô đã dốc sạch của cải cho hai
chị và ta không thấy ông bà còn có thể lo liệu gì cho cô trong tình trạng neo
túng hiện nay. Cô hãy suy nghĩ kỹ! Cần phải hoặc ở vĩnh viễn trong nhà tu
này, hoặc đi đến một nhà tu nào khác ở tỉnh nhỏ, ở đấy chỉ phải trả một ít
tiền nguyệt phí và cô chỉ được ra khỏi nhà tu khi cha mẹ cô đã qua đời,
nhưng từ giờ đến lúc ấy có thể là còn lâu đấy…” Tôi chua xót, than thân
trách phận, nước mắt chan hòa. Người ta đã nói trước cho bà nhất

[3]

biết

nên bà đợi tôi khi tôi ở phòng tiếp khách về buồng. Lòng tôi rối bời khôn
tả. Bà nhất nói với tôi: “Con thân yêu, con làm sao thế? (Thực ra, bà biết
việc của tôi rõ hơn tôi nhiều). Sao con đến nỗi thế kia! Chưa bao giờ mẹ
thấy có ai tuyệt vọng đến như con, con làm mẹ run cả người. Có phải là con
đã mất ông thân hay bà thân không con?”. Tôi đã định nép vào lòng bà mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.