NỮ TU SĨ - Trang 96

mà đi. Tôi cảm thấy trước là tôi đã thất bại trong vụ án, tôi không còn nghi
ngờ một phút nào nữa. Tôi đi vòng quanh buồng không nói năng gì; tôi bị
ngạt thở, tôi không rên la được, tôi vòng hai tay lên đầu, áp trán vào bức
tường này rồi lại vào bức tường khác; tôi muốn nằm nghỉ trên giường mình,
nhưng tim đập mạnh nên không nằm được; chắc chắn là tôi nghe trái tim
mình đập và làm cho đầu óc tôi căng lên. Tôi đang đứng đó thì có người
đến báo là có người hỏi tôi. Tôi đi xuống, tôi không dám bước đi nữa.
Người đến báo tin cho tôi tỏ ra vui vẻ đến nỗi tôi phải nghĩ rằng điều mà
người ta đưa đến cho tôi chỉ có thể là hết sức buồn: tuy vậy, tôi vẫn đi. Đến
phòng nói chuyện, tôi đứng lại đột ngột và chạy đến một xó; tôi không thể
đứng vững; tuy vậy tôi vẫn bước vào. Không có ai cả; tôi chờ đợi; người ta
đã ngăn cấm người cho gọi tôi xuất hiện trước tôi; người ta hẳn nghĩ rằng
đó là người của trạng sư bào chữa cho tôi sai đến; người ta muốn biết cái gì
đã diễn ra giữa chúng tôi; người ta đã tập hợp nhau lại để nghe ngóng. Khi
ông ta xuất hiện, tôi đã ngồi xuống, đầu áp vào cánh tay và tự vào các song
sắt.

“Ông Manouri phái tôi đến, – ông ta nói với tôi.

- Để báo cho tôi biết rằng tôi đã thua kiện, tôi đáp lại.

- Thưa cô, tôi không biết gì hết; nhưng ông ta trao cho tôi lá thư này; ông

ta có vẻ buồn rầu khi giao cho tôi làm việc này; và tôi đã nhanh chóng chạy
đến, như lời ông ấy dặn.

- Đưa cho tôi…”

Ông ta đưa bức thư cho tôi, và tôi cầm lấy nó, người không nhúc nhích

và mặt không nhìn người đưa thư; tôi để lá thư trên đầu gối, và tôi ngồi
yên. Nhưng người ấy hỏi tôi: “Cô không có thư trả lời sao?

- Không, tôi nói với ông ta, ông cứ về đi.”

Ông ta đi; và tôi vẫn ngồi nguyên ở chỗ cũ, không thể cử động được,

cũng không thể quyết định định đi ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.