NUA MAT TROI VANG - Trang 105

“Anh cần có một người giúp việc”, nàng nói.

“Cái gì?”

“Một người giúp việc ở Nsukka. Anh cần có một người giặt quần áo và

dọn dẹp trong nhà.”

Chàng thoáng bối rối bởi lối nói chuyện “nhảy cóc” của nàng. “Một

người giúp việc? Anh có thể tự lo việc này, anh ở một mình đã bao nhiêu
năm.”

“Em sẽ nhờ Olanna tìm giúp”, Kainene nói. Nàng rút một điếu trong

hộp thuốc nhưng không bật lửa. Nàng đặt nó xuống bên cạnh bàn, bước đến
và ôm chàng, hai cánh tay nàng quấn quanh chàng thật chặt; chàng run rẩy.
Chàng ngạc nhiên thấy mình không ôm lại nàng. Nàng chưa bao giờ ôm
chàng chặt như vậy khi hai người nằm trên giường. Nàng cũng có vẻ như
không biết ôm để làm gì, bởi vì nàng bước lui rất nhanh và châm thuốc.
Chàng thường nghĩ về cái ôm đó, và mỗi lần nghĩ đến, chàng có cảm giác
như bức tường ngăn cách đã bắt đầu rạn vỡ.

Một tuần sau, Richard đi Nsukka. Chàng lái xe với tốc độ trung bình,

một lần tấp vào trong lề để nhìn sơ đồ Kainene vẽ bằng tay cho chàng. Sau
khi qua khỏi con sông Niger, chàng quyết định dừng ở Igbo-Ukwu. Cuối
cùng chàng cũng đã đến vùng đất của người Igbo; chàng muốn xem bình
đồng hơn bất cứ điều gì. Một vài căn nhà xây rải rác ở trong làng, chúng làm
hỏng bức tranh quý giá với những căn chòi làm bằng bùn khô chiếm số đông
ở hai bên con đường đất. Mấy con đường mòn thật hẹp, vì thế chàng phải
dừng xe thật xa rồi đi theo một người trẻ tuổi mặc quần soóc bằng vải ka ki;
anh chàng này có vẻ quen với việc hướng dẫn khách tham quan. Tên anh ta
là Emeka Anozie và là một trong những nhân viên khảo cổ. Anh chỉ cho
Richard xem những cái rãnh hình chữ nhật ở địa điểm khai quật, mấy cái
xẻng và đĩa đã được dùng để cọ cho đất rơi ra khỏi những chiếc bình đồng.

“Ông có muốn nói chuyện với trưởng lão của chúng tôi không? Tôi sẽ

phiên dịch cho ông”, Emeka đề nghị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.