NUA MAT TROI VANG - Trang 109

“Thức ăn của người Nigeria cũng ngon, Harrison”, Richard nói. Ước gì

Harrison biết là chàng ghét cay ghét đắng thức ăn thời thơ ấu của mình, món
cá hồi đầy xương ăn có vị hơi đăng đắng, món cháo đặc đến nỗi nó đóng
váng trên bề mặt, dày như một lớp nhựa không cho nước ngấm xuống thấy
phát ngán, món thịt bò ninh nhừ ngập trong nước xốt sền sệt màu nâu.

“Vâng, thưa ông.” Harrison có vẻ buồn vì thất vọng.

“Mà này Harrison, ông có biết loại thảo dược nào dành cho đàn ông

không?” Richard hỏi, hy vọng giọng mình có vẻ bình thường.

“Ông nói gì ạ?”

“Cây cỏ dùng làm thuốc.” Richard diễn tả hú họa bằng tay.

“Rau cỏ, phải không ông? Ồ, tôi làm món salad của xứ ông rất ngon,

thưa ông. Ngày trước tôi làm cho Giáo sư Land rất nhiều loại salad khác
nhau, rất khác nhau.”

“Tôi biết nhưng tôi muốn nói đến loại rau hay cỏ được dùng làm thuốc

trị bệnh.”

“Bệnh? Ông nên đến khám ở Trung tâm Y tế.”

“Tôi quan tâm đến thảo dược của người Phi châu, Harrison.”

“Nhưng thưa ông, mấy thứ đó không tốt đâu, mấy thứ đó là của mấy gã

bác sĩ tà ma yêu quỷ.”

“Dĩ nhiên.” Richard chịu thua. Đáng lẽ chàng phải biết, Harrison với

lòng sùng bái quá độ bất cứ cái gì thuộc về ngoại quốc không phải là người
có thể trả lời câu hỏi của chàng. Chàng sẽ phải hỏi Jomo thôi.

Richard chờ cho tới khi Jomo đến và đứng bên cửa sổ nhìn ông ta tưới

mấy bụi loa kèn mới trồng. Jomo đặt bình tưới sang một bên rồi bắt đầu nhặt
những quả tán dù

39

hình bầu dục, màu vàng nhạt rụng xuống sẵn từ đêm

trước. Richard thường ngửi thấy mùi ngọt ngấu gắt của trái chín đang rữa
mục, một mùi mà chàng biết nó luôn gắn liền với cuộc sống ở Nsukka. Jomo
giữ một cái túi dệt bằng cọ đựng đầy quả tán dù khi chàng tiến đến gần ông
ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.