NUA MAT TROI VANG - Trang 118

Chuông cửa reo ngay khi bữa tối vừa chấm dứt, lúc họ đang ngồi ở

hàng hiên dưới ánh trăng và thưởng thức Tân nhạc.

“Chắc là Udodi, tôi bảo cậu ta đến đây gặp tôi”, Thiếu tá Madu nói.

Richard đập mạnh một con muỗi bay vo ve rất bực mình bên tai. Cứ

như nhà của Kainene là chỗ cho gã này gặp bạn bè.

Udodi là một người nhỏ thó, không có gì đặc biệt đáng chú ý như cái

duyên lộ liễu và cái kiêu ngạo ngầm của Thiếu tá Madu. Hắn ta có vẻ say
rượu, khùng khùng trong cái cách hắn bắt tay Richard, lắc lên lắc xuống lia
lịa. “Anh có phải là người hợp tác thương mại của Kainene? Anh ở trong
ngành dầu hỏa?”, hắn hỏi.

“Tôi chưa giới thiệu, phải không?” Kainene nói. “Richard, Thiếu tá

udodi Ekechi, bạn của Madu. Udodi, đây là Richard Churchill.”

“Ồ”, Thiếu tá Udodi nói, mắt nheo nheo. Hắn rót một ít rượu whisky

vào ly, nốc đánh ực, nói gì đó bằng tiếng Igbo và Kainene trả lời rõ ràng,
lạnh lùng bằng tiếng Anh, “Tôi chọn người yêu như thế nào không phải là
việc của anh, Udodi”.

Richard ước gì chàng có thể mở miệng chửi cho hắn một trận. Nhưng

chàng làm thinh. Chàng cảm thấy mình yếu đuối quá, cái yếu đuối vì bệnh
hoạn và vì tiếc nuối mất mát. Nhạc đã ngừng và chàng nghe tiếng sóng văng
vẳng vọng từ xa.

“Xin lỗi. Ồ, tôi đâu có nói đó là việc của tôi!” Thiếu tá Udodi cười và

lại với lấy chai whisky.

“Thôi nhé”, Thiếu tá Madu nói. “Anh chắc đã nhậu từ sớm ở trong

trại.”

“Cuộc đời ngắn ngủi lắm, người anh em!” Thiếu tá Udodi nói, rót thêm

một ly nữa. Hắn ta quay sang Kainene. “I magonu, cô em biết không, ý của
tôi là, đàn bà mà theo đám đàn ông trắng thì chắc chắn là cái loại con nhà
nghèo hay là loại có thân hình mà đàn ông trắng nó mê.” Hắn ngưng lại một
chút rồi nói tiếp, nhái giọng Anh, “có cái mông nảy lửa”. Hắn cười hô hố.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.