NUA MAT TROI VANG - Trang 119

“Tụi trắng chúng nó chỉ thậm thụt, thọc, chọc, ngoáy đám đàn bà con gái và
chẳng bao giờ cưới các em đâu. Cưới làm sao được mà cưới. Tụi nó chẳng
bao giờ đưa các em đến một chỗ công cộng xứng đáng. Nhưng các em sẽ
tiếp tục làm nhục chính mình rồi cố gắng đeo đẳng tụi nó để tụi nó cho vài
cắc lẻ và rẻ thối. Đây là một thứ nô lệ kiểu mới. Tôi nói cho cô em biết, một
thứ nô lệ mới. Nhưng cô em là con gái của Ông Trùm, cô em làm cái quái gì
với tên đó?”

Thiếu tá Madu đứng dậy. “Anh xin lỗi về việc này, Kainene. Bình

thường cậu ta không như thế.” Anh ta kéo anh bạn Thiếu tá đứng lên và nói
gì đó thật nhanh bằng tiếng Igbo.

Thiếu tá Udodi lại cười sằng sặc. “OK, OK, nhưng xin cho tôi chai

rượu whisky, nó sắp cạn rồi. Để tôi lấy chai whisky.”

Kainene không nói gì lúc Thiếu tá Udodi quờ chai rượu trên bàn. Sau

khi họ đi rồi, chàng nắm lấy tay nàng. Chàng cảm thấy như mình chẳng tồn
tại trên đời, vì thế Thiếu tá Madu đã chẳng xin lỗi chàng khi xin lỗi Kainene.
“Hắn ghê tởm quá. Anh rất tiếc vì hắn đã nói những lời như thế.”

“Anh ta say quá rồi. Madu chắc rất bứt rứt.” Kainene nói. Nàng chỉ

đồng hồ sơ trên bàn và tiếp, “Em mới vừa ký được một hợp đồng cung cấp
giày ống cho quân đội ở Kaduna”.

“Thế thì tốt quá.” Richard uống nốt giọt rượu cuối cùng trong ly và

nhìn Kainene đang đọc hồ sơ.

“Tay chỉ huy là người Igbo, Madu nói ông ta rất sốt sắng muốn ký hợp

đồng với người cùng xứ Igbo. Coi như em gặp may. Và ông ta chỉ đòi có
năm phần trăm.”

“Hối lộ?”

“Ồ, chúng ta không có tội, phải không?”

Vẻ nhạo báng của nàng làm chàng bực mình, cũng như cái cách nàng

bỏ qua cho Thiếu tá Madu trong hành động đáng chê trách của Thiếu tá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.