NUA MAT TROI VANG - Trang 120

Udodi. Chàng đứng dậy và bắt đầu đi đi lại lại dọc theo hàng hiên. Đám
muỗi bay vo vo quanh bóng đèn neon.

“Em đã quen Madu từ lâu rồi phải không”, cuối cùng chàng lên tiếng.

Chàng rất ghét phải nhắc đến tên gã, bởi nó thể hiện sự thân tình mà chàng
chẳng thấy chút thân mật nào cả. Tuy thế chàng vẫn phải dùng tên bởi vì
không có cách xưng hô nào khác cho chàng chọn lựa. Chắc chắn chàng
không gọi hắn là Thiếu tá rồi, nghe có vẻ tôn vinh hắn quá.

Kainene nhìn lên. “Từ hồi xửa hồi xưa cơ. Gia đình anh ấy và gia đình

em rất thân nhau. Em nhớ có lần, khi nhà em đến Umunnachi nghỉ Giáng
sinh, anh ấy cho em một con rùa. Một món quà lạ nhất mà cũng là hay nhất
em từng có. Olanna nghĩ việc Madu bắt con vật tội nghiệp ấy ra khỏi môi
trường tự nhiên của nó rất là sai quấy, nhưng nó không bao giờ hợp với
Madu cả. Em đặt con rùa vào một cái chậu, nhưng ít lâu sau nó chết.” Nàng
quay lại đọc đống hồ sơ.

“Anh ta lập gia đình chưa?”

“Rồi. Adaobi đang học đại học ở London.”

“Có phải vì thế mà em gặp anh ta thường xuyên?” Câu hỏi của chàng

như được thốt ra sau khi nghẹn lời, cứ như là chàng cần phải khạc nó ra vậy.

Nàng chẳng trả lời. Có lẽ nàng không nghe câu hỏi. Rõ ràng là đống hồ

sơ và cái hợp đồng mới tinh đã choán hết suy nghĩ của nàng. Nàng đứng lên.
“Em cần phải ghi chú một vài điều vào biên bản buổi họp ở phòng làm việc,
lát nữa em sẽ vào với anh”.

Chàng tự hỏi tại sao mình không thể đơn giản hỏi nàng là nàng có thấy

sự hấp dẫn của Madu không? Hai người đã có tình ý với nhau bao giờ chưa
và có còn quan hệ với nhau không. Chàng sợ. Chàng đến gần nàng, vòng tay
ôm gọn nàng thật chặt, muốn nghe nhịp đập của tim nàng. Đây là lần đầu
tiên trong đời chàng thấy mình thuộc về một nơi nào đó.

1. Quyển Sách: Thế Giới Im Lặng Khi Chúng Tôi Chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.