NUA MAT TROI VANG - Trang 127

nhiều quá. Có nhiều người giúp việc hàng năm trời không được về thăm
nhà, cháu biết mà.”

Ugwu không nhúc nhích, vân vê viền của cái tạp dề. Hắn muốn dì hắn

cứ nói thật, nếu thực sự mẹ hắn đã chết. Nhưng miệng hắn không thể thốt
nên lời. Nhớ đến lần ôm cuối cùng của mẹ hắn trước đó, khi bà cứ ho và ho
cho đến lúc bố hắn đi đón dibia về trước khi trời hửng sáng, trong khi người
vợ thứ, Chioke, xoa lưng bà, làm hắn sợ vô cùng.

“Ông Chủ không có ở nhà”, mãi một lúc sau hắn mới nói. “Nhưng ông

ấy sẽ về ngay.”

“Dì sẽ chờ và năn nỉ ông ấy cho phép cháu về.”

Hắn dẫn dì vào trong bếp, dì ngồi nhìn hắn cắt khoai lang thành những

lát hình vuông. Hắn làm thật nhanh như lên cơn sốt. Nắng chói chang rọi
vào cửa sổ dù đã chiều muộn, một ánh sáng hung hãn và gay gắt.

“Bố cháu có khỏe không?” Ugwu hỏi.

“Ông ấy khỏe.” Mặt dì hắn đầy vẻ u buồn, giọng dì thiểu não, thái độ

của một người mang tin rất xấu nhưng chưa tiết lộ. Chắc là dì còn giấu điều
gì. Có lẽ mẹ hắn thật sự đã chết, có lẽ cả bố và mẹ hắn cùng chết sáng hôm
nay. Ugwu tiếp tục thái khoai, trong sự im lặng căng thẳng, cho đến khi Ông
Chủ về, áo đánh quần vợt đẫm mồ hôi. Ông chỉ về một mình. Ugwu ước gì
Olanna cũng cùng về để hắn có thể nhìn thấy mặt nàng khi hắn nói.

“Thưa, ông mới về.”

“Ờ, bạn tốt.” Ông Chủ đặt cây vợt xuống bàn bếp. “Làm ơn cho tôi xin

ly nước. Hôm nay tôi hoàn toàn thua cuộc, ván nào cũng thua.”

Ugwu lấy cốc nước đá lạnh đặt vào đĩa.

“Xin chào ông.” Dì hắn cất tiếng chào.

“Chào bà.” Ông Chủ nói, có vẻ hơi ngạc nhiên và bối rối, như không

nhận biết người đàn bà này là ai. “Ồ, vâng. Bà có khỏe không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.