NUA MAT TROI VANG - Trang 136

hắn có thể quấn váy như bà nếu mẹ hắn cũng có một tấm váy quấn như thế:
tất nhiên điều đó cũng mong manh như việc bà tin rằng bất thình lình mình
sẽ không còn nghèo nữa.

“Cháu khỏe không, Ugwu?” Bà lại hỏi.

“Cháu rất khỏe, thưa bà.”

“Con trai ta nói là cháu làm việc giỏi lắm.” Bà với tay sửa cái khăn

quấn đầu màu xanh lá cây, đội rất thấp, hầu như che phủ cả cặp chân mày.

“Vâng, thưa bà.” Ugwu khiêm tốn nhìn xuống chân.

“Chúa phù hộ cháu, thần hộ mạng của cháu, chi, đạp bằng những trở

ngại cản đường cháu. Cháu có nghe ta nói không?” Giọng bà giống cách
Ông Chủ nói quá, oang oang và đầy uy quyền.

“Vâng, thưa bà.”

“Bao giờ con trai ta về?”

“Chiều tối cô và cậu chủ sẽ về. Họ nói bà nên nghỉ ngơi khi bà đến,

thưa bà. Cháu đang nấu cơm và thịt gà.”

“Nghỉ ngơi?” Bà mỉm cười và đi vào bếp. Ugwu nhìn bà lấy thức ăn từ

trong túi ra: cá khô, khoai dừa, gia vị và lá rau đắng. “Chẳng phải là ta từ
nông trại ra hay sao?”, bà hỏi. “Đây là cách mà ta nghỉ ngơi. Ta mang đầy
đủ nguyên liệu để nấu món xúp đúng kiểu cho con trai ta. Ta biết cháu cố
gắng nhiều, nhưng cháu chỉ là một cậu bé. Một cậu bé thì biết gì về nấu ăn
cơ chứ?” Bà cười nửa miệng rồi quay sang cô gái đứng cạnh cửa, khoanh
tay, mắt nhìn xuống chân như thể đang chờ mệnh lệnh. “Có phải thế không,
Amala? Chỗ của con trai có phải là ở trong bếp không?”

Kpa, thưa bà, không”, Amala nói. Cô có một chất giọng the thé.

“Thấy chưa, Ugwu? Con trai không nên ở trong bếp.” Giọng của mẹ

Ông Chủ đầy vẻ đắc thắng. Bà đang đứng cạnh bàn, đã bẻ nhỏ mấy miếng
cá khô, gỡ những cái xương như mấy cây kim ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.