NUA MAT TROI VANG - Trang 151

nhiên khi nghe tiếng chuông cửa vào buổi chiều một tuần sau đó, khi
Odenigbo vẫn còn đang ở giảng đường. Đó là Richard.

“Chào anh”, nàng nói rồi mở cửa mời chàng vào. Chàng rất cao, nàng

phải ngước lên để nhìn mặt chàng, nhìn đôi mắt màu xanh nước biển êm
đềm và mái tóc xòa phủ vầng trán.

“Tôi chỉ muốn đưa cái này cho Odenigbo”, chàng nói và đưa cho

Olanna quyển sách. Nàng rất yêu cái cách chàng phát âm tên của Odenigbo,
nhấn dấu thật rành rọt. Chàng tránh ánh mắt của nàng.

“Anh không ngồi chơi à?”, nàng hỏi.

“Tôi hơi vội, thật không may. Tôi phải đi cho kịp giờ tàu.”

“Anh đi Port Harcourt thăm Kainene?” Olanna tự hỏi tại sao mình lại

hỏi một câu thừa thãi như thế. Điều này quá hiển nhiên.

“Vâng, tôi đi hằng tuần.”

“Cho tôi gửi lời chào chị ấy nhé.”

“Vâng.”

“Tôi vừa nói chuyện với chị ấy tuần trước.”

“Vâng, cô ấy có nói với tôi.” Richard vẫn còn đứng đấy. Chàng liếc

nhìn nàng rồi nhanh chóng quay sang chỗ khác; nàng thấy mặt chàng ửng
đỏ. Nàng đã thấy cái nhìn này quá nhiều lần nên không thể nói là nàng
không biết mình rất xinh đẹp trong mắt chàng.

“Quyển sách anh viết thế nào rồi?”, nàng hỏi.

“Tiến triển tốt đẹp. Không thể tưởng tượng được, thật đấy, có nhiều đồ

trang trí được chạm trổ rất khéo, chúng đích thực là những tác phẩm nghệ
thuật, nó không hề ngẫu nhiên một chút nào cả… À, tôi không nên làm cho
cô chán.”

“Không đâu, anh không làm tôi chán.” Olanna mỉm cười. Nàng thích

vẻ thẹn thùng của chàng. Nàng cũng không muốn chàng đi ngay. “Anh có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.