NUA MAT TROI VANG - Trang 174

Ugwu thường đặt cái mâm càng xa ông ta càng tốt. Người này có bàn tay to,
chỉ cần vài cái nắm chim chim quả bưởi của ông ta là không còn gì nữa hết.

“Mấy ông Thiếu tá đó là anh hùng!” Okeoma nói, và giơ một cánh tay

lên cao.Giọng của họ hết sức hào hứng ngay cả khi nói về những người đã bị
giết.

“Họ nói là Sardauna trốn đằng sau lưng các bà vợ của hắn.”

“Họ nói thằng cha Bộ trưởng Tài chính bĩnh ra quần trước khi bị bắn.”

Vài người khách cười khúc khích, Ugwu cũng cười cho đến khi hắn

nghe Olanna nói, “Tôi biết Okonji. Ông ta là bạn của bố tôi”. Giọng nàng có
vẻ ngậm ngùi.

“Đài BBC gọi đó là Cuộc đảo chính Igbo”, người khách hay ăn chin-

chin nói. “Và họ nói đúng. Những người bị giết phần lớn là người miền
Bắc.”

“Hầu như chỉ có người miền Bắc ở trong chính quyền”, Giáo sư Ezeka

nói thì thầm, chân mày ông nhăn tít, làm như ông không thể nào tin được
ông phải nói ra một điều vô cùng hiển nhiên.

“Đài BBC nên chất vấn chính người của họ, những kẻ đã đặt người

miền Bắc vào chính quyền để rồi chúng đàn áp tất cả mọi người!” Ông Chủ
nói.

Ugwu ngạc nhiên khi thấy Ông Chủ và Giáo sư có vẻ đồng tình với

nhau. Hắn càng ngạc nhiên hơn khi cô Adebayo nói, “Đám Bắc Phi đó phải
điên lắm nên mới gọi đây là chuyện của những kẻ ngoại giáo chống lại
chính giáo”. Ông Chủ bật cười — không phải cái cười chế giễu như mọi khi
trước lúc ông nhích người ra mép ghế để cãi với cô mà là điệu cười tán
thành. Ông Chủ đồng ý với cô ấy.

“Nếu chúng ta có nhiều người như Thiếu tá Nzeogwu hơn ở đất nước

này, chúng ta không phải đứng ở vị trí mà chúng ta đang đứng”, Ông Chủ
nói. “Ông ta thật sự có tầm nhìn xa!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.