NUA MAT TROI VANG - Trang 192

“Quân đội miền Bắc nhốt ông ta vào một phòng giam trong căn cứ, rồi

bắt ông ta phải ăn phân của chính mình. Ông ta cũng ăn.” Kainene ngừng
một chút. “Xong họ đánh đập ông ta tàn nhẫn, rồi trói ông ta vào một cây
thánh giá và đẩy ông ta trở lại phòng giam. Ông ta chết khi còn bị trói và
chết trên cây thánhgiá.”

Richard chậm chạp ngồi xuống. Chàng không thích Udodi — to mồm,

say bí tỉ, tính lật lọng ngấm vào máu và sự chán ghét này càng sâu đậm hơn
trong những năm vừa qua. Tuy nhiên, cái chết của ông ta làm lòng chàng
chùng xuống, dịu lại. Chàng lại nghĩ đến cái chết của Madu và chợt nhận ra
là chàng không biết mình sẽ cảm thấy thế nào.

“Ai kể em nghe chuyện này?”

“Maria Obele. Vợ Udodi là bà con của cô ấy. Cô ấy kể rằng người ta

nói là không có một sĩ quan người Igbo nào ở miền Bắc trốn thoát được.
Nhưng mà có vài người Umunnachi nói họ nghe tin Madu trốn thoát.
Adaobi chưa nhận được tin tức gì cả. Làm sao anh ấy trốn thoát được chứ?
Bằng cách nào?”

“Có thể anh ấy ẩn nấp đâu đó.”

“Bằng cách nào?” Kainene lặp lại câu hỏi.

Đại tá Madu xuất hiện ở nhà Kainene hai tuần sau đó, nhìn càng có vẻ

cao hơn vì anh sụt cân khá nhiều. Xương vai của anh ta nhô lên khá rõ sau
lớp vải áo sơ mi trắng.

Kainene hét toáng lên. “Madu! Có phải anh đó không? O gidiifea?”

Richard không biết chắc ai là người chạy đến người kia trước, nhưng

Kainene và Madu ôm chầm lấy nhau, Kainene rờ cánh tay và mặt anh ta với
một vẻ trìu mến làm Richard phải nhìn đi chỗ khác. Chàng đến tủ rượu rót
whisky cho Madu và gin cho mình.

“Cảm ơn anh, Richard.” Madu nói nhưng anh ta không cầm ly, Richard

đứng đó, tay lăm lăm hai ly rượu, trước khi chàng đặt một ly xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.