NUA MAT TROI VANG - Trang 206

Chương mười hai

Richard đang đọc lại lá thư ngắn Kainene viết lúc máy bay hạ cánh ở

sân bay Kano. Chàng chỉ mới vừa bắt gặp mẩu thư này khi chàng lục trong
cặp hồ sơ để tìm một quyển tạp chí. Chàng ước gì chàng biết được mẩu giấy
đã nằm trong cặp suốt mười ngày chàng ở London, chờ được đọc.

Có phải tình yêu là cái nhu cầu đặt không đúng chỗ mà hầu như lúc

nào em cũng cần có anh bên cạnh? Có phải tình yêu là cái cảm giác an toàn
mà em cảm thấy trong sự im lặng của hai đứa mình? Có phải tình yêu là cải
cảm giác chúng ta thuộc về nhau, cảm giác có đầy đủ mọi thứ khi chúng ta
có nhau?

Chàng mỉm cười khi đọc. Trước đây, Kainene chưa bao giờ viết cho

chàng như thế này. Chàng không tin là nàng đã viết bất cứ cái gì cho chàng,
ngoại trừ những chữ chung chung như Thương, Kainene trên thiệp sinh nhật
gửi cho chàng. Chàng đọc đi đọc lại, luyến tiếc từng chữ em đã được gò gẫm
chu đáo đến nỗi những đường cong của nó như là một dấu ấn bằng bạc.
Chàng không cảm thấy phiền hà khi chuyến bay bị đình trệ ở London và
việc phải ngừng ở Kano để đổi máy bay đến Lagos càng làm chuyến bay của
chàng trễ hơn nữa. Cái cảm giác nhẹ bỗng phi lý vẩn vơ quanh chàng;
chuyện gì cũng có thể xảy ra, chuyện gì cũng có thể kiểm soát được. Chàng
đứng dậy và giúp người đàn bà ngồi bên cạnh chàng mang hành lý xuống.
Có phải tình yêu là cái cảm giác an toàn mà em cảm thấy trong sự im lặng
của hai đứa mình?

“Ông tử tế quá”, người đàn bà nói với chàng bằng tiếng Anh. Chuyến

bay đầy những hành khách không phải người Nigeria. Nếu Kainene ở đây,
chắc chắn nàng sẽ nhạo báng — Những tên Âu châu cướp cạn. Chàng bắt
tay những người tiếp viên hàng không ở bậc thang lên xuống máy bay và
băng qua khoảng trống từ đường băng. Nắng nóng nung người, một thứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.