NUA MAT TROI VANG - Trang 207

nóng khiến chàng có cảm tưởng như bao nhiêu chất lỏng trong người bốc
hơi hết, khô cạn hết, vì thế chàng có cảm giác nhẹ nhõm được vào phía
trong mát mẻ. Chàng đứng trong hàng kiểm soát hải quan và đọc lại mẩu
giấy của Kainene. Có phải tỉnh yêu là cái nhu cầu đặt không đúng chỗ mà
hầu như lúc nào em cũng cần có anh bên cạnh?
Chàng sẽ cầu hôn nàng khi
chàng về đến Port Harcourt. Nàng sẽ nói một câu như thế này, “Một anh
chàng da trắng nghèo kiết xác mà đòi lấy vợ. Bố mẹ em sẽ bị đàm tiếu”.
Nhưng nàng sẽ nhận lời. Chàng biết nàng sẽ nhận lời. Gần đây có cái gì đó
làm nàng trở nên dịu dàng hơn, lá thư ngắn trong mẩu giấy này được viết lên
từ chính sự dịu dàng ấy. Chàng không biết chắc là nàng đã tha thứ cho chàng
sau chuyện dính líu với Olanna — họ không bao giờ nói chuyện thẳng thắn
với nhau về vấn đề này — nhưng lá thư ngắn này, sự cởi mở mới mẻ này
đồng nghĩa với việc nàng đã sẵn sàng hướng tới tương lai. Chàng đang vuốt
cho lá thư ngắn này thẳng thớm trong lòng bàn tay, khi một nhân viên da
đen còn khá trẻ tiến đến gần chàng, “Ông có gì để khai báo không, thưa
ông?”

“Không”, Richard nói và đưa giấy nhập cảnh. “Tôi tiếp tục đi về

Lagos.”

“Vâng, đã xong xuôi cả rồi, thưa ông! Chào mừng ông đến Nigeria”,

nhân viên trẻ tuổi nói. Thân hình khá mập mạp, phục phịch làm anh ta có vẻ
hơi luộm thuộm trong bộ đồng phục.

“Anh làm việc ở đây?” Richard hỏi.

“Vâng, thưa ông. Tôi đang trong giai đoạn tập sự. Khoảng tháng Mười

hai tôi sẽ là nhân viên hải quan thực thụ.”

“Tốt lắm”, Richard nói. “Anh ở đâu?”

“Quê tôi ở miền Đông Nam, một làng nhỏ tên Obosi.”

“Láng giềng của Onitsha

“Ông biết nơi ấy sao, thưa ông?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.