NUA MAT TROI VANG - Trang 209

Nkwelle mà tôi muốn học ngành y. Nhưng tôi không thể nói là công việc hải
quan của tôi không tốt. Chúng tôi phải qua một kỳ thi tuyển để được nhận
việc, rất nhiều người ghen tị. Chừng nào tôi được vào biên chế thì cuộc đời
sẽ suôn sẻ hơn và sẽ ít nhọc nhằn hơn…”

Một tiếng nói, thứ tiếng Anh pha giọng Hausa rất lịch thiệp, thông báo

hành khách đi chuyến bay từ London nên chuẩn bị lên máy bay để đến
Lagos. Richard thấy nhẹ người. “Rất hân hạnh được tiếp chuyện anh, jisie
ike
”, chàng nói.

“Vâng, thưa ông. Xin cho tôi gửi lời chào Kainene.”

Nnaemeka quay trở lại bàn của anh ta. Richard cầm lấy cặp của mình.

Cửa vào bên hông bỗng mở toang và ba người đàn ông ôm súng xông vào.
Họ mặc đồng phục quân đội màu xanh lá cây. Richard tự hỏi là tại sao quân
nhân lại làm chuyện mà khiến người ta phải chú ý đến họ nhiều như vậy, cả
cái kiểu xông vào như thế nữa chứ, cho đến khi chàng nhìn thấy mắt họ đỏ
ngầu, dữ tợn, không bình thường.

Người lính đầu tiên hất mũi súng về những người xung quanh. “Ina

nyamiri! Đám Igbo đâu cả rồi? Ai là người Igbo ở đây? Lũ vô thần vô đạo
ấy đâu hết rồi?”

Một người đàn bà hét lên.

“Mầy là người Igbo”, người lính thứ hai nói với Nnaemeka. 

“Không, tôi là dân ở Katsina! Katsina!”

Người lính đến gần anh ta. “Nói Allahu Akbar

65

!”

Cả căn phòng im lặng. Richard cảm thấy mồ hôi lạnh đè nặng lên mí

mắt.

“Nói Allahu Akbar!”, người lính lặp lại.

Nnaemeka quỳ xuống. Richard thấy nỗi sợ hãi khắc sâu trên mặt anh ta,

đến nỗi nó làm thụt cả xương gò má, làm gương mặt anh ta biến thành một
cái mặt nạ, hoàn toàn chẳng còn nét nào của anh ta. Anh ta không chịu nói
Allahu Akbar bởi vì giọng của anh ta sẽ tố cáo anh ta là người Igbo. Richard

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.