NUA MAT TROI VANG - Trang 219

phòng khách bỗng trở nên im ắng, như có người nào đó vặn nhỏ cái âm
thanh hỗn tạp ấy lại.

Rồi nàng nghe Okeoma nói “Aburi”. Tiếng nói nghe thật êm tai, cái tên

của một tỉnh nhỏ ở Ghana, nàng tưởng tượng những ngôi nhà ngái ngủ trên
những đồng cỏ có mùi thơm ngọt. Aburi thường hay được nhắc đến trong
những cuộc chuyện trò hội họp của họ: Okeoma nói là Gowon đáng lẽ nên
thực hiện lời hứa hắn và Ojukwu ký kết ở Aburi, hay là Giáo sư Ezeka nói
rằng tuy Gowon thất hứa sau vụ Aburi nhưng không có nghĩa là hắn ta
không có ý tốt với người Igbo, hay là Odenigbo tuyên bố, “Chúng ta giữ
vững lập trường ở Aburi”.

“Nhưng làm thế nào Gowon lại có thể trở mặt như vậy chứ?” Giọng

của Okeoma to hơn. “Hắn ta đã đồng ý theo chính sách liên bang ở Aburi,
bây giờ hắn ta muốn Nigeriạ chỉ có một chính quyền, và đó lại là lý do mà
hắn và đám sĩ quan của hắn giết sĩ quan người Igbo.”

Olanna đứng dậy, đặt chân này trước chân kia, rồi cứ thế mà tiếp tục.

Nàng loạng choạng. Nàng thấy cứng ngắc ở mắt cá, nhưng cứ tiếp tục bước.
Mặt đất dưới chân nàng dường như rung rinh và nàng có cảm giác động
mạch trong chân cứ rung lên từng chặp. Nàng đi qua con búp bê Raggedy
Ann của Bé By bỏ trên mặt đất rồi ngừng lại để nhìn con búp bê nhồi bông
một lúc trước khi vào phòng tắm.

Lúc sau Odenigbo vào phòng, nhìn vào mắt nàng như dò hỏi bằng cách

chàng vẫn thường làm, như là tìm một bằng chứng cho một cái gì đó. “Em
không rung chuông đã khá lâu, nkem. Em có muốn đi tiểu không?”

“Mọi người về hết rồi à?”

“Ừ. Em có cần đi tiểu không?”

“Em đã đi rồi. Em tự bước đi.”

Odenigbo nhìn nàng chăm chăm.

“Em tự đi”, Olanna nói lần nữa. “Em đã đi được rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.