NUA MAT TROI VANG - Trang 221

“Chừng nào cô muốn ăn, thưa cô, thức ăn của cô đây”, hắn nói. Olanna

gần như suýt bật cười; chắc là hắn luôn luôn biết nàng giả vờ. Nàng mở mắt.
“Em nấu món gì?”

“Cơm jollof.” Hắn mở nắp đậy đĩa cơm. “Con dùng cà tươi trong

vườn.”

“Bé By ăn chưa?”

“Ăn rồi, thưa cô. Em đang chơi ngoài sân với con của bác sĩ Okeke.”

Olanna cầm cái dĩa và giữ nó trong tay.

“Ngày mai con sẽ làm salad hoa quả, thưa cô. Cây đu đủ sau nhà đã có

quả chín. Con chờ một ngày nữa rồi sẽ hái thật nhanh kẻo lũ chim ăn hết.
Con sẽ trộn chung với cam và sữa.”

“Tốt.”

Ugwu vẫn còn đứng đó, nàng biết hắn sẽ không đi cho đến khi nàng bắt

đầu ăn. Nàng nâng cái dĩa lên môi, chầm chậm, nhắm mắt lúc nhai. Ugwu
nấu món nào cũng ngon, nàng biết thế nhưng ngoài đống thuốc có mùi vị
như phấn bảng, nàng chẳng thể ăn uống món gì được lâu. Cuối cùng, nàng
uống nước và nhờ Ugwu dọn mâm đi.

Bên cạnh giường của nàng, Odenigbo đã đặt một tờ giấy khổ dài với

hàng chữ CHÚNG TÔI, NHÂN VIÊN TRƯỜNG ĐẠI HỌC, ĐÒI HỎI
ĐƯỢC LY KHAI NHƯ LÀ MỘT BIỆN PHÁP GIỮ AN TOÀN được đánh
máy ở hàng đầu và một nhóm chữ ký khác nhau ở phía dưới.

“Anh chờ em khỏe lại để ký tên trước khi anh nộp cho Quốc hội ở

Enugu”, chàng nói trước đó ít lâu.

Sau khi Ugwu rời phòng, nàng cầm cái bút lên ký tên vào lá thư rồi đọc

lại xem có vấp phải lỗi nào không. Không có lỗi nào cả. Nhưng Odenigbo
không cần phải nộp lá thư bởi vì sự ly khai lãnh thổ được thông báo ngay tối
hôm ấy. Chàng ngồi trên giường với cái radio đặt trên đầu tủ cạnh giường.
Chương trình phát thanh ít bị rè tiếng, dường như cái radio cũng hiểu được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.