NUA MAT TROI VANG - Trang 220

Nàng thấy thoáng hiện trên mặt Odenigbo một vẻ mặt nàng chưa bao

giờ thấy, một cái nhìn rất quý giá có pha lẫn chút sợ hãi. Nàng ngồi dậy, và
ngay lập tức chàng vươn tay ra đỡ nàng, nhưng nàng gỡ tay chàng ra rồi đi
bộ vài bước về cái tủ quần áo và trở lại giường. Odenigbo ngồi và nhìn
nàng.

Nàng cầm tay chàng rồi cọ má vào tay chàng, đặt bàn tay chàng lên

ngực mình.”Vuốt ve em đi nào.”

“Anh sẽ nói cho Patel biết. Anh muốn ông ta đến và khám cho em.”

“Chạm vào người em!” Nàng biết chàng không muốn. Chàng chạm vào

ngực nàng chỉ vì chàng làm bất cứ cái gì nàng muốn, làm bất cứ cái gì có thể
giúp nàng mau khỏi bệnh. Nàng vuốt ve cổ chàng, giấu những ngón tay của
mình trong mái tóc dày của chàng, và khi chàng nhẹ nhàng len lỏi vào trong
người nàng, nàng nghĩ đến cái bụng bầu của Arize, chắc là nó rất dễ vỡ, da
bụng của cô ấy căng cứng như thế. Nàng bắt đầu khóc. 

Nkem, đừng khóc, cưng.” Odenigbo đã ngừng; chàng đang nằm cạnh

nàng, vuốt nhẹ trán nàng. Lúc sau, khi chàng cho nàng uống thêm thuốc với
nước, nàng ngoan ngoãn uống thuốc rồi nằm xuống chờ cảm giác yên tĩnh lạ
lùng mà những viên thuốc này mang đến.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng của Ugwu đánh thức nàng, hắn mở cửa và

mang vào cái mâm thức ăn đặt cạnh mấy gói thuốc của nàng, chai Lucozade,
và hộp đường. Nàng nhớ tuần đầu tiên khi nàng trở về, Odenigbo đã nhảy
chồm lên mỗi khi nàng cựa mình. Nàng đòi uống nước, Odenigbo mở cửa
phòng ngủ để vào nhà bếp và suýt nữa vấp phải Ugwu đang nằm cuộn tròn
trên tấm đệm trải cạnh cửa phòng của hai người. “Bạn tốt, chú mày làm gì ở
đây?”, chàng hỏi. Ugwu trả lời, “Ông không biết rõ đồ đạc trong bếp, thưa
ông”.

Nàng nhắm mắt giả vờ ngủ. Hắn đứng gần nàng, nhìn nàng, nàng có

thể nghe cả hơi thở của hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.