NUA MAT TROI VANG - Trang 224

rồi lan rộng ra như làn sóng, cho đến khi tiếng reo hò trở nên đồng nhất.
Olanna cảm thấy tất cả mọi người trở thành một khối thống nhất. Có người
gọi to, “Odenigbo!”. Tiếng hét lan rộng giữa đám sinh viên. “Odenigbo!
Phát biểu ý kiến với chúng tôi!”

Odenigbo leo lên khán đài phất cờ Biafra, những mảng kết hợp của

màu đỏ, đen, xanh lá cây. Ở chính giữa, một nửa mặt trời màu vàng đang tỏa
sáng.

“Biafra ra đời! Chúng ta sẽ lãnh đạo Phi châu Đen! Chúng ta sẽ được

sống an toàn! Sẽ không bao giờ có người nào tấn công chúng ta nữa! Sẽ
không bao giờ như thế nữa!”

Odenigbo giơ tay khi chàng phát biểu ý kiến, Olanna nghĩ đến cái cách

mà cánh tay của mợ Ifeka bị vặn tréo thật kỳ cục, lúc mợ nằm trên mặt đất,
máu của mợ chảy thành vũng đặc như nhựa keo, không đỏ mà ngả thành
màu đen. Có lẽ mợ Ifeka sẽ nhìn thấy cuộc biểu tình này và tất cả mọi người
ở đây, hoặc có thể là không, nếu cái chết là một sự bí ẩn câm lặng. Olanna
lắc đầu để xua đuổi ý nghĩ của mình. Nàng nhấc Bé By từ cổ của Ugwu
xuống rồi ôm chặt con bé vào lòng.

Sau cuộc biểu tình, nàng cùng Odenigbo lái xe về câu lạc bộ giáo viên.

Sinh viên đã nhóm họp ở sân hockey gần đấy, đốt cháy những hình nộm của
Gowon bện bằng giấy xung quanh một đám lửa trại rất to; khói cuộn vào
không khí buổi tối trộn lẫn với giọng cười và tiếng chuyện vãn của mọi
người. Olanna nhìn họ và nhận ra trong lòng tất cả mọi người cũng đang
dâng trào cái cảm giác rất ngọt ngào như nàng, cái mà Odenigbo đang cảm
nhận, trong huyết quản của họ, chất thép lỏng thay cho máu đang cuồn cuộn
chảy, như là họ có thể đứng chân không trên than hồng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.