NUA MAT TROI VANG - Trang 229

Khi chàng đưa cho Kainene bài bảo, nàng đọc cẩn thận, cặp mắt nheo

nheo, sau đó nàng bảo chàng, “Rất dữ dội”.

Chàng không biết chắc cái câu rất dữ dội có nghĩa là nàng thích hay

không thích. Chàng mong được sự tán thành của nàng đến gần như tuyệt
vọng. Sau khi nàng đi thăm Olanna ở Nsukka, vẻ lãnh đạm xa cách của nàng
trở lại. Nàng bắt đầu trưng bày ảnh của những người thân đã bị giết — Arize
cười trong bộ áo cưới, cậu Mbaezi hớn hở trong bộ âu phục rất chật bên
cạnh mợ Ifeka có vẻ rất nghiêm trang trong tấm áo choàng có in hình —
nhưng nàng nói về họ rất ít và không nói lời nào về Olanna. Rất thường
xuyên, nàng rút vào trong im lặng khi đang giữa cuộc mạn đàm, và khi nàng
làm thế, chàng để nàng được yên; đôi khi chàng cảm thấy đố kị với nàng vì
nàng có khả năng tự thay đổi sau khi mọi việc xảy ra.

“Em nghĩ nó thế nào?”, chàng hỏi. Trước khi nàng có thể trả lời, chàng

hỏi điều mà chàng đã muốn hỏi từ lâu. “Em có thích nó không? Em cảm
thấy nó thế nào?”

“Em nghĩ nó có vẻ trang trọng quá, đến ngột ngạt”, nàng nói. “Nhưng

em thây tự hào. Em thấy vinh hạnh.”

Chàng gửi bài báo cho tờ Herald. Chàng nhận được thư trả lời của họ

hai tuần sau đó và chàng xé vụn lá thư sau khi đọc xong. Mục báo chí quốc
tế tràn ngập những câu chuyện đầy bạo động từ Phi châu, lá thư này đặc biệt
nhàm chán và dạy đời, người Phó ban Biên tập viết, có lẽ Richard có thể viết
một bài theo khía cạnh con người? Họ có nói lời nào về những lời tuyên
ngôn của bộ lạc khi họ thực hiện cuộc thảm sát, thí dụ thế? Họ có ăn thịt
người như ở Congo? Có cách nào để ta có thể hoàn toàn hiểu đầu óc tư
tưởng của dân tộc này?

Richard đặt bài báo sang một bên. Chàng thấy sợ khi ban đêm chàng

ngủ ngon, khi mùi hương của lá cam và màu biển xanh vẫn làm cho lòng
chàng bình yên, khi chàng vẫn tràn đầy cảm giác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.