NUA MAT TROI VANG - Trang 232

đến dự. Giảng đường đông nghẹt người. Người đàn bà trên khán đài lặp đi
lặp lại điều bà ta đang nói. “Gói giấy tờ của quý vị trong túi không thấm
nước và đó là cái mà quý vị phải mang theo trước nhất. Gói giấy tờ của quý
vị ở trong túi không thấm nước…”

Nhiều người lên nói. Rồi buổi học kết thúc. Mọi người nấn ná lại thêm

một chút để trò chuyện với nhau, cười nói và trao đổi những mẹo nhỏ “trong
trường hợp chiến tranh”. Richard biết là Olanna đang đứng gần, nói chuyện
với một người đàn ông có bộ râu rậm dạy nhạc. Chàng quay người, một
cách ngẫu nhiên, để lặng lẽ trốn đi. Chàng gần ra đến cửa thì nàng xuất hiện
bên cạnh.

“Chào anh, Richard. Kedu?”

“Tôi khỏe”, chàng trả lời. Da mặt chàng như căng ra. “Còn cô?”

“Chúng tôi đều khỏe cả”, Olanna nói. Môi nàng sáng một lớp son bóng

màu hồng nhạt. Richard để ý đến cách nàng dùng số nhiều trong câu nói.
Chàng không biết chắc là nàng ám chỉ nàng và đứa bé, hay nàng và
Odenigbo, hay có thể chữ chúng tôi có nghĩa nàng đề nghị quên đi chuyện
cũ, quên đi những gì đã xảy ra giữa họ và những sứt mẻ trong quan hệ của
nàng với Kainene.

“Bé By, con đã chào bác chưa?” Olanna hỏi, nhìn xuống đứa bé đang

nắm tay nàng.

“Cháu chào bác”, Bé By nói với một giọng trong trẻo.

Richard cúi xuống và vuốt má con bé. Có vẻ gì thật trầm tĩnh trong thái

độ của con bé bốn tuổi làm nó trông già dặn và khôn ngoan hơn tuổi thực.
“Chào Bé By.”

“Chị Kainene thế nào?” Olanna hỏi.

Richard lẩn tránh ánh mắt nàng, không biết chắc là mình nên tỏ thái độ

như thế nào. “Cô ấy khỏe.”

“Quyển sách của anh có xúc tiến trôi chảy không?”

“Có. Cảm ơn cô.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.