NUA MAT TROI VANG - Trang 29

Ugwu chọn cái ghế cách xa Ông Chủ nhất, ngượng ngùng khép chân

cho khít lại với nhau. Hắn thích được đứng hơn.

“Có hai đáp án để trả lời cho những câu hỏi của họ về quốc gia của

chúng ta: đáp án đúng với sự thật và đáp án mà em phải dùng để được chấm
cho đậu. Em phải đọc sách và học cả hai đáp án đó. Tôi sẽ cho em nhiều
sách, những sách hay nhất và tốt nhất.” Ông Chủ tạm dừng để nhấp một
ngụm trà. “Người ta sẽ dạy em là có một người da trắng tên là Mungo Park
đã khám phá ra con sông Niger. Đó là những lời láo toét. Sự thật, dân mình
đã câu cá ở cái dòng sông ấy từ bao nhiêu đời nay, trước cả khi ông cố tổ
của Mungo Park được sinh ra. Nhưng trong bài thi, em phải trả lời là Mungo
Park.”

“Vâng, thưa ông.” Ugwu ước gì cái gã tên là Mungo Park không làm

phiền lòng Ông Chủ đến thế.

“Em có thể nói cái gì khác hơn không?”

“Thưa ông?”

“Hát cho tôi nghe một bài xem nào!”

“Thưa ông?”

“Hát một bài. Em biết bài hát nào? Hát!” Ông Chủ tháo kính ra. Chân

mày ông nhíu lại, vẻ nghiêm trọng. Ugwu bắt đầu hát một bài hắn từng học
được lúc làm việc trên cánh đồng của bố. Trái tim co thắt trong lồng ngực
làm hắn đau đớn.”Nzogbo nzogbu enyimba, enyi…”

Lúc đầu, hắn hát bằng giọng thấp nhỏ, nhưng Ông Chủ gõ bút lên bàn

và ra lệnh, “Hát to lên!”, vì thế hắn hát to lên. Nhưng Ông Chủ vẫn nói, “Hát
to lên!”, cho đến khi hắn hét chứ không phải là hát nữa. Sau khi hắn hát đi
hát lại vài lần, Ông Chủ bảo hắn ngừng. “Hay lắm, hay lắm”, ông nói. “Em
có biết pha trà không?”

“Dạ không, thưa ông. Nhưng con học nhanh lắm”, Ugwu nói. Việc hát

hò vừa xong hình như giúp hắn thoải mái hơn. Hắn thở dễ dàng hơn và tim

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.