NUA MAT TROI VANG - Trang 309

vào một chiều thứ Hai, nàng phóng xe rất nhanh, chẳng để ý đến những
đoạn đường mấp mô giảm tốc độ, bởi nàng không có thì giờ dừng lại. Nàng
ngồi trên cái ghế băng gỗ của Cha Damian trong một văn phòng ngột ngạt
và chăm chăm nhìn vào cái tủ chứa hồ sơ có dán nhãn NGƯỜI THẾ TỤC
khi nàng nói về Odenigbo.

“Con không muốn đến câu lạc bộ giáo viên vì con không muốn gặp mặt

anh ấy. Con không còn muốn chơi quần vợt. Anh ấy phản bội con, làm con
đau đớn. Tuy vậy, dường như anh ấy vẫn chi phối cuộc sống của con.”

Cha Damian kéo cổ áo, sửa kính, vuốt sống mũi. Nàng tự hỏi không

biết cha đang nghĩ đến chuyện gì, bất cứ chuyện gì; ông có thể làm thế lắm
bởi vì ông không có câu trả lời cho nàng.

“Cha không thấy con Chủ nhật tuần trước”, cuối cùng ông lên tiếng.

Olanna thấy thất vọng, nhưng ông ấy là một linh mục và giải pháp duy

nhất của ông chỉ có thể là: Hướng đến Chúa. Nàng đã thầm ước là ông sẽ
làm cho nàng có cảm giác sự giận dữ của nàng là đúng, làm cho nàng nghĩ là
nàng có quyền tự thương hại mình và khuyến khích nàng tìm lãng quên bằng
những việc làm có ích và đạo đức. Nàng muốn ông nói một lời khiển trách
Odenigbo.

“Cha nghĩ con nên đi lễ thường xuyên hơn?” Nàng hỏi.

“Đúng thế.”

Olanna gật đầu và kéo cái túi xách của mình đến gần hơn, chuẩn bị

đứng dậy ra về. Đáng lẽ nàng không nên đến. Nàng không nên mong đợi
một người, mặt tròn vành vạnh, mặc áo thụng trắng, tự nguyện tiết dục, có
thể hiểu được lòng nàng. Ông ta nhìn nàng, đôi mắt ông ta có vẻ to hơn sau
tròng kính.

“Cha nghĩ là con nên tha thứ cho Odenigbo”, ông nói và kéo cổ áo của

ông lên làm như là nó khiến ông nghẹt thở. Olanna chợt thấy ghét ông ta.
Cái điều ông nói nghe dễ dàng quá, dễ đoán ra quá. Nàng không cần phải
đến đây để nghe câu nói ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.