NUA MAT TROI VANG - Trang 327

“Thức uống?” Richard quay người thật vội, thật bất ngờ, và Olanna

mừng là không có gì ở gần để chàng có thể hất đổ. “Ồ, không, thật mà. Cô
có muốn uống gì không?”

“Tôi sắp đi rồi”, Olanna nói. “Ông có khỏe không, Harrison?”

“Tôi khỏe, thưa cô.”

Richard theo chân nàng ra cổng.

“Tôi nghĩ mình nên để cho mọi việc bình thường”, nàng nói trước khi

vội vã ra xe.

Nàng tự hỏi không biết mình có nên giảm bớt mức độ quan trọng của

những lời trình bày để cả hai có cơ hội bàn với nhau một cách bình tĩnh hơn
về chuyện đã xảy ra. Nhưng sẽ chẳng đạt được một chút gì nếu cứ đào xới
những chuyện không hay đã qua. Cả hai đều muốn chuyện ấy xảy ra và cả
hai đều hối tiếc; nhưng sẽ chẳng có chuyện gì nếu không bao giờ có ai biết
cả.

Khi nói chuyện với Odenigbo, nàng thấy ngạc nhiên với chính mình.

Nàng đang nằm trong khi chàng ngồi cạnh nàng, trên giường của chàng –
nàng nghĩ đến cái phòng ngủ là của chàng chứ không phải của hai người –
và đây là lần thứ hai họ ngủ với nhau kể từ khi nàng bỏ đi. Chàng năn nỉ
nàng trở về.

“Mình nên làm đám cưới”, chàng nói. “Lúc đó, mẹ sẽ để chúng mình

yên.”

Có thể cái giọng của chàng có vẻ tự mãn quá, hay cái lối thiếu chín

chắn của chàng qua việc cứ đổ thừa cho bà mẹ mà không nhận trách nhiệm
về mình làm Olanna buột miệng nói, “Em đã ngủ với Richard”.

“Không đúng.” Odenigbo nói với vẻ nghi hoặc, lắc đầu.

“Thật đấy.”

Chàng đứng dậy và đi đến tủ quần áo nhìn nàng, dường như chàng

không thể ở gần nàng trong giây phút ấy bởi vì chàng sợ cái điều mình có
thể làm nếu chàng còn đứng đó. Chàng gỡ kính xuống và chà sống mũi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.