NUA MAT TROI VANG - Trang 356

“Ai cũng có thể bán thuốc nhưng cô không biết có kẻ trộn phân ở sân

sau nhà mình và gọi cái đó là thuốc Nivaquine”, bà nói. “Đưa tiền cho tôi và
tôi sẽ đi đến nhà bà Onitsha. Bà này bán thuốc thật. Bà ta có thể bán cả cái
quần bẩn của Gowon nếu mình trả đúng giá.”

“Để bà ta giữ cái quần và chỉ đưa cho chúng ta thuốc thôi.” Olanna

cười rộ.

Bà Muokelu cười và nhặt cái chuông lên. “Hôm qua tôi mơ.” Cái áo

thụng quá dài cho một người thấp lùn như bà; nó kéo lòng thòng trên mặt
đất và Olanna sợ bà sẽ vấp ngã.

“Giấc mơ như thế nào?” Olanna hỏi. Bà Muokelu rất hay mơ. Lần

trước, bà thấy Ojukwu đích thân dẫn đầu cuộc tấn công ở vùng Ogoja, điều
này có nghĩalà kẻ thù sẽ bị quét sạch ra khỏi vùng đó.

“Những chiến binh truyền thống ở Abiriba dùng cung tên phá tan đám

giặc ở Calabar. I makwa, trẻ con dẫm lên xương của giặc để đi đến suối.”

“Thật thế à”, Olanna nói, nét mặt nghiêm trang.

“Điều đó có nghĩa là Calabar sẽ không bao giờ thất bại”, bà Muokelu

nói, bắt đầu rung chuông. Olanna nhìn cử động nhanh nhẹn của cánh tay
giống đàn ông của bà. Giữa họ chẳng có gì tương đồng cả, nàng và bà giáo
dạy tiểu học có trình độ học vấn sơ đẳng ở Eziowelle người còn mê tín đến
độ tin cả vào những giấc mơ. Tuy thế bà Muokelu luôn có một vẻ gì đó rất
thân thuộc. Không phải vì bà cũng tết tóc và cùng đi với nàng đến dự những
buổi họp của Hội Phụ nữ Tình nguyện, dạy cho nàng cách để dành rau cải,
mà bởi vì ở bà toát ra một vẻ gì không sợ hãi, một vẻ bất cần làm cho nàng
nghĩ đến Kainene.

Đêm ấy khi bà Muokelu mang những viên thuốc kháng sinh gói trong

giấy báo đến, Olanna mời bà vào và cho bà xem ảnh của Kainene ngồi bên
cạnh hồ bơi với điếu thuốc trên môi.

“Đây là người chị song sinh của tôi. Chị ấy ở Port Harcourt.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.