NUA MAT TROI VANG - Trang 369

suýt tuột khỏi tay nàng. Tiếng gầm vút nhanh của máy bay, tiếng súng phòng
không nổ đùng đoàng rền vang trên không trung và dưới mặt đất, bủa vây
lấy nàng làm nàng run bắn, răng lập cập va vào nhau. Nàng nhào xuống hầm
trú ẩn mà không để ý đến mấy con dế.

“Odenigbo đâu rồi?” Một lúc sau nàng hỏi, bấu chặt tay Ugwu, “Ông

chủ đâu rồi?”

“Ông ở dưới này, thưa cô”, Ugwu nhìn quanh.

“Odenigbo!” Olanna gọi. Nhưng không có tiếng trả trả lời. Nàng không

nhớ là có thấy chàng chạy vào hầm trú ẩn hay không. Chàng vẫn còn ở chỗ
nào đó ở trên. Tiếng nổ tiếp theo làm tai nàng ù đi; nàng tin là nếu nàng
nghiêng đầu, có cái gì đó cứng cứng mềm mềm như một mẩu sụn sẽ rơi ra.
Nàng bò lên. Nàng nghe tiếng của Ugwu ở phía sau, “Cô? Cô?”. Người đàn
bà ở cuối đường nói, “Trở lại đây! Cô định đi đâu? Ebe ka I na-eje?”.
Nhưng nàng không để ý đến cả hai và trườn ra khỏi hầm.

Mặt trời sáng đến kỳ lạ làm nàng muốn ngất xỉu. Nàng chạy, tim nhói

đau. Nàng hét to, “Odenigbo! Odenigbo!”, cho đến khi nàng nhìn thấy chàng
đang cúi nhìn ai đó trên mặt đất. Nàng nhìn bộ ngực đầy lông của chàng, bộ
râu mới mọc và đôi dép mòn, đột nhiên cái chuyện tử sinh của chàng –
chuyện tử sinh của họ – ập đến như một bàn tay chẹn cứng yết hầu, một cú
thít cổ kinh hoàng. Nàng ôm chàng chặt cứng. Căn nhà ở cuối đường bốc
cháy.

Nkem, không sao cả”, Odenigbo nói. “Một viên đạn bắn trúng anh ta

nhưng chỉ vào phần mềm thôi”. Chàng đẩy nàng ra và trở lại với người đàn
ông, áo của chàng được dùng để băng bó cánh tay của anh ta.

Buổi sáng, bầu trời như mặt biển êm đềm. Olanna bảo Odenigbo đừng

đi làm và nàng cũng không đi dạy, cả ngày hôm ấy họ sẽ ở trong hầm trú ẩn.

Chàng cười rộ. “Đừng có kỳ cục như thế.”

“Không ai cho con họ đến trường cả”, nàng nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.