NUA MAT TROI VANG - Trang 413

“Người ta nói với tôi là anh ở ngoài này nên tôi ra chào”, ông nói, cái

bắt tay cũng như đôi mắt xanh của ông thể hiện rõ sự kiên định. “Tôi mới
vừa đọc một bài rất hay của anh trên tờ Đội Thiếu Niên Biafra.”

“Rất vinh hạnh được gặp ông, Bá tước Von Rosen”, Richard nói. Thực

ra niềm vinh hạnh ấy đã có từ trước rồi. Sau khi đọc về nhà quý tộc người
Thụy Điển đã bỏ bom những mục tiêu của Nigeria với cái máy bay nhỏ của
mình, chàng vẫn hằng mong được gặp ông.

“Những người con đáng kính phục”, ông bá tước nói, liếc nhìn mọi

người, đang cố gắng làm sao để từ bên trên, đường băng trải nhựa đen trông
giống như là những bụi cây. “Một đất nước đáng khâm phục.”

“Vâng”, Richard nói.

“Anh có thích ăn phó mát không?” Bá tước hỏi.

“Phó mát? Có chứ.”

Bá tước thò tay vào túi và lấy ra một gói nhỏ. “Phó mát dây, loại

thượng hạng đấy.”

Richard cầm lấy và cố giấu vẻ ngạc nhiên. “Cảm ơn ông.”

Bá tước lại lục lọi trong túi và Richard ngờ rằng ông sẽ lấy thêm phó

mát. Nhưng ông móc ra một cái kính râm rồi đeo vào mắt. “Tôi nghe nói vợ
ông là một người Igbo rất giàu có, một trong những người ở lại để chiến đấu
cho lý tưởng.”

Richard chưa hề nghĩ đến điệu này, Kainene ở lại để chiến đấu cho lý

tưởng, nhưng chàng rất thích thú việc người ta đã nói cho ông bá tước nghe
điều này và còn nói với ông rằng chàng với Kainene là vợ chồng. Chàng
bỗng cảm thấy dâng lên trong lòng một niềm tự hào thật mãnh liệt về nàng.
“Vâng, cô ấy là một phụ nữ phi thường.”

Một thoáng im lặng. Món phó mát thể hiện sự thân thiện làm Richard

cảm thấy mình nên có cái gì đó đền đáp lại, vì thế chàng mở nhật ký và đưa
cho bá tước xem hình của Kainene, chụp bên cạnh hồ tắm với điếu thuốc
trên môi, tiếp theo là ảnh những chiếc bình đồng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.