NUA MAT TROI VANG - Trang 416

sôcôla. Họ leo vào trong xe và tiếp tục cuộc hành trình. Richard có thể đoán
được là Kainene đang tức giận.

“Nhìn cái cây này”, chàng chỉ cho nàng. Cái cây bị xẻ làm đôi, từ ngọn

đến thân. Một nửa vẫn còn đứng, hơi nghiêng. Nửa kia nằm trên mặt đất.

“Có vẻ chỉ vừa mới đây thôi.” Kainene nói.

“Bác anh lái máy bay trong chiến tranh. Bác ấy đánh bom Đức. Khó

mà tưởng tượng được là bác ấy đã làm những việc như thế này.”

“Ít khi nghe anh nhắc đến bác ấy.”

“Bác ấy mất rồi. Máy bay của bác ấy bị bắn rơi.” Richard hơi ngập

ngừng. “Anh sẽ viết một bài về mấy cái chợ mới trong rừng.”

Người tài xế ngừng ở trạm kiểm soát. Một chiếc xe vận tải chở đầy bàn

ghế; sofa, kệ tủ đỗ bên đường, một người đàn ông đứng cạnh đây nói chuyện
với một nữ dân quân mặc quần ka ki và giày vải bố. Cô bỏ anh ta đứng đó,
ló đầu vào nhìn Richard và Kainene. Cô ta bảo anh tài xế mở cốp xe, nhìn
vào ngăn để găng tay, và chìa tay đòi xem túi xách tay của Kainene.

“Nếu tôi có bom, tôi sẽ không cất trong xách tay của mình”, Kainene

làu bàu.

“Bà nói gì thế thưa bà?”, cô gái hỏi.

Kainene không trả lời. Cô gái khám xét chiếc xách tay cẩn thận. Cô ta

lấy ra một cái radio nhỏ. “Cái gì đây? Có phải là máy truyền tin?”

“Nó không phải là máy truyền tin. Nó là cái ra-di-o”, Kaịnene dài

giọng, vẻ nhạo báng. Cô gái xem xét giấy thông hành đặc biệt của họ, mỉm
cười, sửa cái mũ bê rê trên đầu. “Xin lỗi, thưa bà. Nhưng bà nên biết có rất
nhiều kẻ phá hoại dùng những dụng cụ kỳ lạ để truyền tin tức về Nigeria. Đề
cao cảnh giác là khẩu hiệu của chúng tôi!”

“Tại sao cô giữ người đàn ông đó với chiếc xe vận tải lại?” Kainene

hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.