NUA MAT TROI VANG - Trang 430

Okeoma liếc một cái về hướng Olanna tỏ vẻ xin lỗi trước khi nói, “Hắn

vật ngửa đàn bà giữa thanh thiên bạch nhật ngay trước mắt những người đàn
ông, cùng lúc ấy hắn cầm bọc tiền bằng một tay”. Okeoma tu chai và nhăn
mặt một lát. “Chúng ta có thế lấy lại Enugu dễ dàng nếu hắn chịu nghe lời,
nhưng hắn tin là mình biết về đất nước của chúng ta hơn chúng ta. Hắn bắt
đầu chỉ huy những đoàn xe tiếp tế. Hắn bắt đầu dọa Lãnh Tụ là hắn sẽ bỏ về
nếu không được lĩnh hết số tiền của hắn.”

Okeoma tợp thêm một ngụm từ trong chai.

“Hai ngày trước tôi đi ra ngoài, mặc quần áo dân thường và một người

đi tuần chặn tôi lại trên đường, buộc tội tôi đào ngũ. Tôi nói cho hắn biết là
từ rày trở đi không bao giờ được nói với tôi bằng giọng ấy, nếu không tôi sẽ
cho hắn biết những người lính biệt kích khác lính thường như thế nào. Tôi
nghe hắn cười ngặt nghẽo lúc tôi bước đi. Thử tưởng tượng xem! Trước đây
hắn có bao giờ dám cười nhạo một người lính biệt kích. Nếu không tổ chức
lại, chúng ta sẽ mất uy tín.”

“Tại sao dân da trắng lại được thuê để chiến đấu trong cuộc chiến của

chúng ta nhỉ?” Odenigbo dựa người vào ghế. “Rất nhiều người dân có thể
thật sự chiến đấu bởi vì chúng ta sẵn sàng dâng hiến thân mình cho Biafra.”

Olanna đứng lên. “Chúng ta dùng bữa thôi”, nàng nói. “Rất tiếc là xúp

của chúng tôi không có thịt, Okeoma.”

Rất tiếc là xúp của chúng tôi không có thịt”, Okeoma nhại lại. “Đây có

giống chỗ bán thịt không? Tôi không đến đây để tìm thịt.”

Ugwu đặt đĩa garri lên bàn.

“Xin anh làm ơn tháo mấy quả lựu đạn anh đang đeo ra khi ăn,

Okeoma.” Olanna nói.

Anh ta tháo chúng ra khỏi thắt lưng của mình và đặt vào góc nhà. Họ

ăn trong sự im lặng kéo dài, nhồi garri thành những viên bi nhỏ, chấm vào
xúp rồi nuốt.

“Tại sao anh có cái sẹo ấy?” Olanna hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.