NUA MAT TROI VANG - Trang 438

ăn; đối với nàng, ốc chỉ là đồ chơi của trẻ con ở quê. Khi nàng bắt đầu ra về
thì nàng thấy Alice.

“Chào Alice.”

“Chào chị.”

Olanna định ôm chào cô ta, cái ôm khẽ bình thường, nhưng Alice giơ

tay ra để bắt tay với một vẻ xa cách, như thể họ không phải là láng giềng.

“Tôi không mua nổi muối, kiếm không ra”, Alice nói. “Còn những kẻ

đẩy chúng ta vào hoàn cảnh này thì lại có bao nhiêu muối, tùy ý họ.”

Olanna ngạc nhiên; dĩ nhiên cô ta không thể tìm mua muối ở đây. Hầu

như ở đâu cũng không có muối. Alice có vẻ chỉn chu và nhỏ bé trong một bộ
váy len có dây lưng khiến Olanna nghĩ đến một cửa hàng ở London. Không
có vẻ gì giống một người phụ nữ Biafra đi chợ trong rừng lúc hừng đông.

“Họ nói người Nigeria bỏ bom và bỏ bom liên tục ở Uli, cả tuần nay

không một máy bay tiếp tế nào có thể đáp xuống.”

“Vâng, tôi cũng nghe thấy thế.” Olanna nói. “Cô có về nhà không?”

Alice nhìn chỗ khác, hướng vào trong rừng. “Tôi chưa về ngay lúc này

đâu.”

“Tôi sẽ chờ cô và chúng ta cùng đi bộ về.”

“Thôi chị đừng bận tâm”, Alice nói. “Chào chị.”

Alice quay người và đi trở lại một dãy quầy hàng liền nhau, vẻ kiêu kỳ

đỏm dáng như là cô bị ai xui dại rằng phải đi như thế mới đúng là “quý bà”.
Olanna đứng nhìn theo cô ta, tự hỏi đằng sau cái vẻ bề ngoài đó là gì, trước
khi nàng về nhà. Nàng ghé trung tâm tiếp tế để xem có ít thức ăn nào không,
hy vọng có chiếc máy bay nào cuối cùng cũng tìm cách hạ cánh. Khu nhà
vắng tanh và nàng nhìn vào bên trong cái cổng bị khóa kín một lúc. Có một
tấm biển bị rách mất một nửa được treo trên tường. Có người lấy than gạch
gạch hàng chữ WCC:

WORLD COUNCIL OF CHURCHES (Hội Đồng Nhà Nhà Thờ Thế

Giới)

và viết nguệch ngoạc: WCC:

WAR CAN CONTINUE (Chiến Tranh Có Thể Tiếp

Diễn).

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.