NUA MAT TROI VANG - Trang 439

Nàng vừa đến gần nhà máy xay xát thì có một người phụ nữ chạy ra

khỏi một căn nhà bên cạnh, khóc, đuổi theo hai người lính đang kéo một bé
trai khá cao. “Tôi nói là hãy bắt tôi!”, bà hét to. “Bắt tôi thay nó đi! Chúng
tôi đã chẳng hy sinh Abuchi cho các người còn gì?” Hai người lính chẳng
thèm để ý đến bà ta còn thằng bé cố ưỡn thẳng người như thể không tin nổi
vào chính mình, rằng nó sẽ quay lại nhìn mẹ.

Olanna đứng sang một bên lúc họ đi qua, về nhà và nổi cáu khi thấy

Ugwu đứng trước cửa nói chuyện với mấy ông bà hàng xóm. Bất cứ người
nào đi bắt lính nghĩa vụ cũng có thể nhìn thấy hắn ở đó.

Bia nwoke m, đầu óc em có phải là bã đậu không đấy? Tôi đã chẳng

bảo là không được ra ngoài đường rồi kia mà?” Nàng nghiến răng, rít lên.

Ugwu đỡ lấy giỏ của nàng và nói nhỏ, “Xin lỗi, thưa cô”.

“Bé By đâu rồi?”

“Ở phòng của Adanna.”

“Đưa chìa khóa cho tôi!”

“Ông Chủ ở trong nhà, thưa cô.”

Olanna liếc đồng hồ đeo tay của mình mặc dù nàng không cần phải làm

thế. Giờ này còn quá sớm sao Odenigbo đã đi làm về. Chàng đang ngồi trên
giường, lưng còng xuống, vai rung mạnh.

O gini? Có chuyện gì thế?” Nàng hỏi.

“Không có gì cả.”

Nàng đến bên chàng. “Ebezi na, đừng khóc nữa.” Nàng nói nhẹ nhàng.

Nhưng nàng không muốn chàng ngừng khóc. Nàng muốn chàng cứ khóc
mãi, khóc mãi cho đến khi chàng nuốt trôi được nỗi đau đang tắc nghẹn
trong cổ, cho đến khi chàng xóa sạch niềm thương đau. Nàng vòng tay ôm
lấy chàng, lắc nhẹ cho đến khi cả người chàng đang gồng căng được thả
lỏng ra và chàng tựa vào nàng. Tay chàng ôm vòng qua người nàng. Tiếng
nức nở của chàng nghe rõ hơn. Mỗi hơi thở chàng hít vào lại làm nàng liên
tưởng đến Bé By; chàng khóc cũng giống như đứa con gái của chàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.